Khi lại nhận được điện thoại của Cố Nam Châu, đã là mười phút sau, xung quanh quá ồn, Tần Lạc phí sức thật lớn mới nghe rõ ý của cậu ta.
“Có cách trở lại trung tâm thương mại không? Bây giờ chúng tôi đang chạy đến.”
“Tôi sẽ thử xem.”
“Được, đến nơi liên lạc tiếp.”
Cúp điện thoại, thì Tần Lạc với Tiểu Kim hai người cố gắng đi về phía trung tâm thương mại, trong lúc đó vô số va chạm, nhiều lần thiếu chút nữa bị người ta đụng ngã.
“Chị Tần, chị không sao chứ?”
“Không sao.”
“Nhưng sắc mặt của chị rất không tốt.”
“Quá đông người, có chút ngột ngạt.”
Dĩ nhiên Tần Lạc cảm thấy đầu mình càng ngày càng nặng, tiếng người chung quanh ồn ào, cũng không biết là do đầu thiếu dưỡng khí hay là bị chóng mặt...
Nếu không phải cô còn sót lại một chút ý chí để chống đỡ, cô đã sớm té xỉu rồi.
“Thật xin lỗi! Nhường một chút.”
Về sau, Tần Lạc chỉ biết mình vẫn máy móc lặp lại những lời này, đầu đã sớm ngừng hoạt động, ngay cả bước chân đã bắt đầu phù phiếm...
Rất xa, cô giống như thấy Cố Nam Châu đang vẫy tay về phía mình, sau đó cái gì cũng không biết rồi...
Sau khi Tần Lạc tỉnh lại, ngạc nhiên phát hiện mình lại ở bệnh viện...
“Cô đã tỉnh?”
“Tôi... Cậu... Đây là bệnh viện?”
Tần Lạc mở mắt thì nhìn thấy Cố Nam Châu ngồi ở bên giường mình, không khỏi buồn bực hỏi.
Cố Nam Châu đứng dậy rót cho cô cốc nước sôi: “Cô té xỉu, vốn Tiểu Kim muốn ở lại cùng cô, nhưng bên công ty muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-chinh-phuc-ong-xa-kieu-ngao-qua-nguy-hiem/1844072/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.