Sau khi nghe Tần Lạc nói muốn đi Hongkong công tác, Mary khuyên cô: “Lạc Lạc, cô như bây giờ đi công tác thật sự được sao? Nếu không tôi cũng đi cùng với cô?”
Tần Lạc lắc đầu: “Không cần! Tự tôi có thể chăm sóc tốt cho bản thân. Hơn nữa, bây giờ tôi là 26 tuổi, không phải 20 tuổi.”
Nói xong, cô cười khẽ chớp mắt về phía Mary.
Mary thật cẩn thận hỏi: “Lạc Lạc, có phải cô nhớ ra cái gì không?”
Tần Lạc nhún vai: “Coi như tôi cái gì cũng không nhớ chẳng lẽ các người cho rằng tôi ở đây liền hoàn toàn ngăn cách với thế giới sao? Phải biết rằng di động bây giờ là công cụ thông tin không gì làm không được.”
Mary: “...”
Được rồi! Mục đích của bọn họ bị nhìn thấu.
Dù sao Tần Lạc cũng là người lớn sống, không thể hoàn toàn ngăn cách cô trao đổi với thế giới bên ngoài, mà một khi có trao đổi, thì cô cho rằng tất cả đều muốn bị phủ định...
Đây là chuyện không ai có thể ngăn cản được.
Tần Lạc mỉm cười: “Được rồi! Tôi biết cô là có ý tốt, nhưng tôi cũng không thể sống trong thế giới hư ảo của mình, nếu bây giờ tôi không phải sinh viên mà là người đã đi làm, đương nhiên phải làm việc bình thường!”
Mary thở dài: “Nhưng thương thế của cô...”
Tần Lạc mỉm cười: “Máu bầm trên mặt chỉ cần tĩnh dưỡng sẽ từ từ biến mất, gấp cũng vô dụng, mặc dù bây giờ có dấu hiệu tàn phá nhan sắc, nhưng cũng không đến mức quá dọa người, tôi tin khách hàng sẽ phải cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-chinh-phuc-ong-xa-kieu-ngao-qua-nguy-hiem/1844068/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.