Tần Lạc cảm thấy bản thân mình phải suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc là sai ở chỗ nào?
Bùi Tử Ninh thấy cô không nói chuyện, không khỏi hỏi: “Lạc Lạc, cậu làm sao thế?”
Tần Lạc nâng trán: “Tử Ninh, mình cũng không biết là chuyện gì xảy ra, rõ ràng mình nhớ mình đang ở đại học năm hai, khi đi ngang qua sân bóng rổ bị mộtbạn học nam đánh trúng đầu, sau đó đi vào phòng y tế, thế nào vừa ngủ dậy nằm ở một bệnh việncủa La Mã? Mặt còn sưng thành đầu heo... Ai...”
Bùi Tử Ninh nghe mà trợn mắt há hốc mồm, là cô nghe lầm hay...
“Lạc Lạc, cậu mới vừa nói cậu nhớ cậu còn đang ở đại học năm hai?”
“Ừ, Tử Ninh cậu nói cho mình biết, chúng ta thật sự không cònở đại học năm hai sao?”
“Lạc Lạc...”
Bùi Tử Ninh có chút trợn tròn mắt, cẩn thận nghĩ lạilời Lạc Lạc nói vừa rồimột lần, khó trách cô ấy muốn hỏi mình năm nay bao nhiêu tuổi, khó trách cô ấy nói năm nay không phải năm 2010...
Trời ạ!
Sau khi Lạc Lạc xảy ra tai nạn xe, trí nhớ liền ngừng ở sáu năm trước sao?
Làm sao có thể xuất hiện loại tình huống này?
Tần Lạc thở dài: “Tử Ninh, mình vốn không tin, nhưng sau khi nói chuyện với cậu thì mình tin, thời gian của mình thật sự quá chậm so với các cậu, chẳng lẽ... vị tríthờigian của mình bây giờ không giống với các cậu sao?”
Bùi Tử Ninh nhất thời có chút bội phục đầu óc bạn tốt, nhưng cô lại không muốn tàn nhẫn vạch trần sự thật, chỉ là nói: “Lạc Lạc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-chinh-phuc-ong-xa-kieu-ngao-qua-nguy-hiem/1844065/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.