Tần Lạc đứng ở đằng kia, chỉ cảm thấy trong đầu vẫn kêu “Ong ong ong”, rõ ràng cô chưa từng làm chuyện kia, nhưng ánh mắt mọi người nhìn giống như cô phạm vào sai lầm lớn.
Cô há miệng thở dốc, lúc này nói cái gì đều tốn công vô ích, lời Lý Thúy Như đã đẩy cô về phía vực sâu.
“Bà nói thật cái gì? Sự thật duy nhất chính là bà người mẹ kế lòng dạ ác độc này! Chuyện sáu năm trước bà còn không biết xấu hổ lấy ra nói, nếu không phải bà ở sau lưng ba Lạc Lạc bán cô ấy thì bây giờ bà sẽ lưu lạc ở trên đường cái quét đồ bỏ đi sao?”
Khi Bùi Tử Ninh chạy đến đúng lúc nghe Lý Thúy Như lớn tiếng ồn ào, vội vàng tiến lên quát về phía bà ta, tốc độ cô nói rất nhanh, nhưng câu chữ rõ ràng, truyền đến trong lỗ tai quần chúng vây xem rất rõ.
“Thân là mẹ kế, đối xử hà khắc với con gái chồng trước thì thôi, lại còn vì năm trăm vạn ký kết hiệp nghị để cho cô ấy một mình đứng ở Italy một năm, nội dung trong hiệp nghị bà xem không hiểu sao? Liền ở đây nói bừa? Trong hồ sơ Lạc Lạc đúng là ghi lại cô ấy lưu học đại học La Mã ở rõ ràng một năm, hơn nữa thời gian trước đại học La Mã cũng đã chứng minh Lạc Lạc ở đó một năm, bây giờ chạy đến trên đường lớn chửi bới danh dự Lạc Lạc bà vẫn là con người sao? “
Bùi Tử Ninh gằn từng tiếng đều đã lộ ra sắc bén, trong mắt lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-chinh-phuc-ong-xa-kieu-ngao-qua-nguy-hiem/1844046/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.