Một tay Hoắc Kỷ Thành chống vách tường, trong con ngươi đen hiện ra tơ máu có thể thấy được, chứng tỏ mấy ngày nay đều không ngủ ngon.
Giọng anh khàn khàn mở miệng: “Anh nhớ em, cho nên đến đây.”
Tần Lạc bị anh nói trắng ra như vậy làm cho mang tai phiếm hồng, chỉ có thể dời lực chú ý đi nói: “Mấy ngày nay anh đã mệt chết đi? Trong mắt đều có tia máu.”
Hoắc Kỷ Thành vẫn thâm tình khẩn thiết nhìn cô, bỗng nhiên tiến lên một bước ôm chặt cô vào trong ngực, dùng sức như vậy...
Mặc dù Tần Lạc cảm thấy bị anh ôm chặt có chút đau, nhưng cảm nhận được anh nhớ mình...
Trong đầu có dòng nước ấm lặng lẽ chảy qua...
Hai người lẳng lặng ôm vài phút chậm rãi tách ra, lúc này Hoắc Kỷ Thành mới hỏi: “Sao mặc như vậy ra cửa?”
Tần Lạc cúi đầu nhìn áo tắm trên người mình, trên mặt xấu hổ: “Hẹn đi bơi với đồng nghiệp.”
Trong cổ họng Hoắc Kỷ Thành không tự giác phát ra một tiếng khó chịu: “Bơi lội?”
Tần Lạc gật đầu: “Ừ.”
Ngón trỏ Hoắc Kỷ Thành nhẹ ngẩng cằm của cô lên: “Nếu anh không cho em đi?”
Tần Lạc giận dữ trợn mắt nhìn anh: “Em mới vừa biết bơi, không thường xuyên luyện tập sao được? Hơn nữa em đã đồng y với Tiểu Kim, cô ấy rất tốt, em không muốn nói không giữ lời.”
Ý ở ngoài lời đó là: Em nhất định phải đi!
Mặc dù giọng khẳng định, nhưng có phần làm nũng ở đây...
Con ngươi đen Hoắc Kỷ Thành dán ở giao nhau cổ áo choàng tắm của cô, giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-chinh-phuc-ong-xa-kieu-ngao-qua-nguy-hiem/1844036/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.