Tần Lạc nói để cho Hoắc Kỷ Thành không phản bác được, lúc trước anh quả thật nghĩ như vậy, nhưng bây giờ thay đổi chủ ý rồi...
Vội vàng nói: “Lạc Lạc, em đã từng nghe câu kế hoạch biến hóa khó lường, huống chi, chuyện tình cảm không phải do bản thân anh khống chế.”
Tần Lạc vốn cũng không tức giận lớn như vậy, nhưng Hoắc Kỷ Thành thẳng thắn làm cho cô lại bùng nổ, sau khi ngủ bị người ta thôi miên việc này đặt ở trên người nào cũng không dễ dàng tiếp nhận?
Cảm giác mình giống như tượng gỗ không có suy nghĩ mặc người ta thao túng...
Hơn nữa, bị người ta thôi miên không chế trí nhớ của mình.
Cô không tức giận mới không bình thường!
“Đừng nói nữa! Một chữ tôi cũng không muốn nghe!”
Bây giờ Tần Lạc hiện chỉ muốn yên tĩnh, không nghevào một chữ nào.
Hoắc Kỷ Thành đau lòng, con đường theo đuổi vợ còn mênh mông bát ngát.
Hoắc Gia Tinh xuống lầu thì thấy một màn như vậy, không khỏi giả vờ tức giận chỉ trích nói: “Ba, sao ba lại chọc chị gái không vui!”
Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành đầy vạch đen: “Chuyện ba đã làm sai, chị gái không chịu tha thứ cho ba.”
Hoắc Gia Tinh tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Tần Lạc trừng mắt với Hoắc Kỷ Thành một cái, một tay chống gậy đi qua dắt tay Hoắc Gia Tinh: “Đi, cùng chị đi ra sân sau một chút.”
Hoắc Gia Tinh vội vàng gật đầu: “Vâng.”
Lúc gần đi, không quên liếc nhìn ba, ánh mắt có thâm ý khác.
Hoắc Kỷ Thành đành phải dặn con trai: “Chân chị gái đang bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-chinh-phuc-ong-xa-kieu-ngao-qua-nguy-hiem/1844016/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.