Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành lạnh lẽogiống như bất cứ lức nào đều có thể chảy ra nước, khí tức quanh thânđèép cũng thấp hơn vài độ, cùng với gió đêm mát rượi trên ban công, có thể làm cho người ta tự dưng rùng mình.
Mặc dù Tần Lạc cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ, nhưng coi như không thấy gì cô cũng không sợ hãi, dù sao Đại Ma Vương trước cũng không chỉ một hai lần dùng khí lạnh chết người với mình.
Tự nhiên thành thói quen.
“Tránh ra! Tôi phải đi!”
Tần Lạc chẳng muốn lại cằn nhằn với anh, nghiêng người né qua anh chuẩn bị rời đi, bữa tiệc đêm nay sớm kết thúc một chút mới tốt!
Mặt Hoắc Kỷ Thành âm trầm giữ chặt cô, nghĩ một đằng nói một nẻo: “muốn nhanh chóng trở lại phòng đầy đám đàn ông kia sao?”
Anh càng nói càng quá đáng!
Tần Lạc cười lạnh: “Đây là một phần công việc của tôi, anh có tư cách gì chỉ trích tôi?”
Tức giận giữa lông mày Hoắc Kỷ Thành càng lúc càng thịnh, không chút suy nghĩ cúi người hôn miệng anh đào nhỏ của Tần Lạc, đây là suy nghĩ đã lâu của anh.
Trước xét thấy Tần Lạc giận mình, không dám lỗ mãng; lúc này dám làm như thế hoàn toàn là bị phẫn nộ mà váng đầu.
Bất chấp hậu quả.
Cảm giác miệng bị che lại làm cho Tần Lạc càng tức giận, tên khốn chết tiệt! Anh coi mình là cái gì hả?
Lập tức hung hăng cắn bờ môi của anh.
Cho đến mùi máu tươi từ miệng hai người tràn ngập ra, Hoắc Kỷ Thành bị đau buông cô ra, cảm giác đau đớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-chinh-phuc-ong-xa-kieu-ngao-qua-nguy-hiem/1843993/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.