Tần Lạc lắc đầu: “Không cần, chị vì chuyện công việc có chút phiền não, ngày mai thì tốt rồi, thời gian cũng không sớm, Tiểu Tinh nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Vâng, chị cũng là..! Nghỉ ngơi sớm một chút!”
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Tinh, trong lòng cô liền thích bé, mỗi lần ở cùng với bé đều có cảm giác thân thiết không nói rõ được...
Mà bé lại rất bám mình, ban đầu cô chỉ cho là mình trêu chọc đứa bé vui vẻ, bây giờ mới hiểu được...
Đây là quan hệ huyết thống cắt không đứt.
Cô tìm chỗ bậc thang ngồi xuống, nhìn người đi đường lui tới trong công viên, nghe tiếng nói tiếng cười của mọi người, cô càng thêm có vẻ cô đơn...
Mặc dù Bùi Tử Ninh rất lo lắng cho bạn mình, nhưng cô cũng biết hôm nay Lạc Lạc trải qua quá nhiều, nhất định cần một chút không gian riêng để tiêu hóa.
Có một số việc, người ngoài nói nhiều cũng vô dụng.
*****
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, Tần Lạc rời giường trang điểm cùng đeo đồ trang sức trang nhã cho mình tự nhiên, áo sơmi trắng, áo lông dệt sợi vàng nhạt cổ chữ v, một chiếc quần, áo bành tô màu xám.
Tóc dài màu nâu quăn để ở phía sau đến eo, mặt cô trong gương quyến rũ, giống một phụ nữ đô thị giỏi giang thành thục.
Tần Lạc hít một hơi thật sâu thì cầm túi sách ra cửa, hôm nay cô phải đến công ty chính thức từ chức, sau khi trải qua chân tướng như vậy, cô không có cách nào đối mặt với Hoắc Kỷ Thành, càng không nói đến coi như không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-chinh-phuc-ong-xa-kieu-ngao-qua-nguy-hiem/1843971/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.