Khóe môi Bùi Tử Ninh chậm rãi nâng lên một chút mỉa mai, ban đầu rời đi quyết tuyệt như vậy, hôm nay lại trở về làm gì?
Còn không bằng cứ sống ở bên nước ngoài không về cho rồi.
Vĩnh viễn không thấy, thì tốt biết bao!
Cũng khiến cô khỏi phải nhớ lại chút chuyện không vui.....
Bùi Tử Ninh cũng không có đưa tay bắt tay với anh ta, chỉ là lạnh lùng đứng ở đó, vẻ mặt đạm mạc như sương, “Anh cứ gọi tôi là bác sĩ Bùi thôi.”
Một câu nói đơn giản, kéo ra quan hệ giữa bọn họ, lập tức trở nên lạnh nhạt không dứt.
Bạch Trị Đình nhìn cô gái trước mặt thật sâu một chút, chắc hẳn, cô đối với chuyện năm đó vẫn canh cánh trong lòng như cũ......
Cũng được! Là mình có lỗi với cô.
“Bác sĩ Bùi, không biết cô đến tìm tôi có chuyện gì?”
Giọng nói khiêm tốn trước sau như một, nhưng nghe vào trong lỗ tai Bùi Tử Ninh, chỉ cảm thấy cực kỳ dối trá!
“Không sao.”
Bỏ lại những lời này, Bùi Tử Ninh xoay người rời đi.
Bây giờ trong đầu cô của một mảnh rối mù, căn bản là quên muốn hỏi điều gì, xoay người rời đi, bước chân cô cũng còn không vững.
Ánh mắt Bạch Trị Đình thâm thúy nhìn bóng lưng cô rời đi, không tiếng động thở dài.
Y tá Tiểu Thiến chợt đi tới bát quái hỏi “Bác sĩ Bạch, trước kia anh và Bác sĩ Bùi quen biết sao?”
Bạch Trị Đình gật đầu, “Ừm, chúng tôi là bạn học.”
Tiểu Thiến đảo mắt lòng vòng, “Mà sao tôi lại cảm giác hình như là bác sĩ Bùi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-chinh-phuc-ong-xa-kieu-ngao-qua-nguy-hiem/1843960/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.