Trong lòng Giang Ánh Tuyết chợt trầm xuống, vội vàng nói: “Kỷ Thành, anh không tin em sao?”
Giọng Hoắc Kỷ Thành lạnh nhạt, “Không nên suy nghĩ bậy bạ.”
Giang Ánh Tuyết lập tức có loại cảm giác đấm vào trên bông, hơi sức gì cũng đều không dùng được.
“Em...... “
“Được rồi, tất cả chờ ngày mai anh trở về rồi hãy nói.”
“......”
Một câu nói đơn giản, liền cản trở ngàn vạn ngôn ngữ đang định trào ra khỏi lòng của Giang Ánh Tuyết.
Lần nào cũng vậy, mỗi lần cô ta muốn nói thì đều bị cứng rắn nén trở về......
Nghe trong điện thoại di động truyền đến tiếng “Tút tút tút”, ngón tay Giang Ánh Tuyết nắm điện thoại di động càng siết chặt, cô ta càng ngày càngcảm giác giữa mình và Kỷ Thành có một đoạn cống vắt ngang......
......
Hoắc Kỷ Thành để điện thoại di động xuống liền nhìn Tần Lạc và con trai đang chơi đùa vui vẻ trên bờ biển, chân của cô bị thương vẫn chưa hoàn toànkhỏi được, cho nên phần lớn đều ngồi một chỗ, chỉ có Tiểu Tinh vui sướng chạy tới chạy lui ở trên bờ cát, nhặt vỏ ốc, bắt con cua......
Chơi cực kỳ vui vẻ.
Hình như thật lâu không thấy Tiểu Tinh vui vẻ như vậy rồi.
Hơn nữa, một màn trước mắt ấm áp khiến cho người ta không dời mắt được.
Lúc ăn cơm buổi trưa, Hoắc Kỷ Thành bất ngờ nói ra một câu, “Ba giờ chiềulên máy bay trở về, sau khi ăn xong thu thập hành lý một chút.”
Hoắc Gia Tinh đang dùng cơm phồng má nhìn về phía cha, “Không phải còn hai ngày để chơi sao?”
Hoắc Kỷ Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-chinh-phuc-ong-xa-kieu-ngao-qua-nguy-hiem/1843952/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.