Nghĩ đến đây, Tần Lạc liền muốn xoay người rời đi, nhưng người nam bên trong căn phòng lạilạnh lùng trách mắng: “Tới đã tới rồi còn giả bộ cái gì chứ! Không phảitới phục vụ sao!”
Tần Lạc thiếu chút quát mắng, không ngừng liêntục khoát tay, dùng tiếng Pháp lưu loát nói: “Tiên sinh, anh hiểu lầmrồi, tôi không phải phục vụ, tôi chỉ đi nhầm phòng. “
Nói xong, cô liền chuẩn bị rời đi.
Nhưng người nam bên trong căn phòng lại không nghe cô giải thích, “Đã tiến vào thì làm gì có cái đạo lý đi ra?”
Tần Lạc chợt cảm thấy mình rơi vào hố rồi.....
......
Ước chừng mười phút trước.
Hoắc Kỷ Thành nói xong chuyện trở về phòng, đang suy nghĩ có nên nhắn tincho Tần Lạc không, mới vừa đi tới khúc quanh ánh mắt liếc thấy bóng dáng quen thuộc.
Anh xoay người theo phản xạ, lúc đuổi theo đã không thấy bóng dáng người đẹp.
Trong lòng không khỏi buồn bực, tại sao Tần Lạc lại xuất hiện ở đây?
Ngay sau đó gọi điện thoại cho lễ tân khách sạn, kết quả không có được tintức về vị khách tên là Tần Lạc, ấn đường anh nhíu chặt, nghĩ tới mộtloại khả năng xấu nhất......
Sau vài giây chần chờ, bước nhanh tới phòng tổng bộ, chỉ có ở đó mới có thể thấy toàn bộ hình ảnh video trên hành lang.
Vừa đi vừa gọi điện thoại cho người phụ trách khách sạn, đầu kia vừa nghevội vàng phân phó phòng máy nhất định phối hợp toàn lực với Hoắc tiênsinh, đồng ý tất cả yêu cầu của anh.
Ngắn ngủn 2 phút, trong nhiều máy vi tính hiện lến mọi góc quay, Hoắc Kỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-chinh-phuc-ong-xa-kieu-ngao-qua-nguy-hiem/1843916/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.