Tần Lạc hết sức khống chế tâm tình của mình, "Vậy anh vu hãm tôi tội bắt cóc hại tôi phải ở cục cảnh sát 24 giờ như thế thì thế nào? Hơn nữa, không phải Hoắc tổng lấy oán trả ơn với tôi, tâm tình tôi không tốt nên uống rượu sao? Tôi uống say cũng không ai bảo anh đi tìm tôi!"
Trong lòng cô thầm nói: ói trên người anh cũng là bản thân anh tự tìm. . . . . .
Tròng mắt đen của Hoắc Kỷ Thành bộc phát lạnh lùng, giống như ngâm một tầng băng, "Tần tiểu thư thật đúng là mồm miệng lanh lợi!"
Tần Lạc bĩu môi, "Tôi nói thật mà thôi."
Hoắc Kỷ Thành lạnh lùng nhìn cô chằm chằm mấy giây, giống như là muốn nhìn thấu cô, nhưng lại không nhìn ra được bất kỳ cái gì, không khỏi căm tức.
Ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa, vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành âm trầm mở miệng, "Đi vào."
Lúc này người dám gõ cửa cắt đứt người bên trong đang nói chuyện cũng chỉ có tâm phúc kiếm anh em tốt của anh Đường Triều, đồng thời cũng là tổ trưởng tổ ba phiên dịch.
Đường Triều xuất thân từ gia đình bộ ngoại giao, ông nội đã từng nhậm chức Bộ trưởng bộ ngoại giao, cha cũng hiện đảm nhiệm Bộ trưởng bộ ngoại giao, chú bác trong nhà cũng chức vị quan trọng, thế nhưng anh ta lại lại là hoa hoa công tử tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố D, phong lưu phóng khoáng, tự nhiên vô biên, không có chút đứng đắn.
Tuy nói như thế, nhưng anh ta vẫn là thiên tài ngoại giao, từ nhỏ lớn lên trong hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-chinh-phuc-ong-xa-kieu-ngao-qua-nguy-hiem/1843851/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.