Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
Người phụ nữ tựa lên bờ tường ngoài sở cảnh sát, khóc tới độ như muốn ngất xỉu.
Đến khi trời ngả xám bà mới quệt nước mắt, cõng Dư Tô trở về.
Đường về nhà còn xa, Dư Tô dựa vào lưng bà mà tâm trạng rối bời, cô cứ suy nghĩ mãi xem rốt cuộc chuyện này là thật hay giả.
Những người khác đều nói "Là giả", cô cũng hy vọng nó là giả.
Dầu sao cô cũng có một gia đình hạnh phúc, có bố mẹ, có em trai, dù rằng không giàu có gì nhưng bên nhau luôn vui vẻ thoải mái.
Nếu... đây thật sự là quá khứ của Dư Tô, vậy chẳng khác nào gia đình hòa thuận hạnh phúc của cô được xây dựng trên cái chết của bố mẹ ruột?
Dư Tô không muốn giả thuyết này trở thành sự thật, chỉ mong thế giới này là do Ứng dụng cố ý thiết kế ra để tạo ký ức giả cho cô.
Dù đây có là thật hay giả thì chuyện cấp bách lúc này cũng chỉ có một, đó là hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng đến tận giờ phút này cô vẫn không biết mình nên làm gì.
Người phụ nữ cõng cô cả chặng đường dài, đi mà cứ thở hổn hển, mồ hôi tuôn đầm đìa, cuối cùng họ cũng về tới nhà khi trời đã tối đen.
Nhưng vừa rẽ vào rừng trúc họ đã ngửi thấy một thứ mùi khét lẹt.
Mà đằng trước, nơi vốn là căn nhà của họ giờ còn đang bốc một ngọn lửa chưa cháy hết, sáng rực trong đêm đen.
Dư Tô ngẩn ra, cảnh tượng này đem lại thứ cảm giác quen thuộc rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-chet-choc/581697/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.