Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
Bảo Vệ khoanh tay tựa vào lưng ghế, cười nói: "Tôi không có động cơ giết người, Kịch bản của tôi cũng chẳng đề cập đến ân oán mâu thuẫn lằng nhằng gì hết. Rất có thể trừ mấy tên nghi phạm như các người ra thì nhiệm vụ này có các người bình thường như tôi nữa. Người chơi không bị nghi ngờ sẽ có trách nhiệm điều tra và tổ chức cho mọi người bầu ra hung thủ."
"Được rồi," Hộ Lý cười lạnh, nói: "chúng tôi không tìm được manh mối trong phòng các cậu không có nghĩa các cậu không phải nghi phạm. Ví dụ như cậu bác sĩ kia. Dù không tìm thấy đầu mối nhưng trên xác ông chủ lại có vết kim châm của cậu ta, ai dám bảo cậu ta không đáng ngờ?"
Sư Văn nói: "Rất có thể anh ta đã tiêm thuốc với sự đồng ý của ông chủ. Trên tay ông ta có rất nhiều vết kim, trong đó nhiều vết đã liền, như vậy có nghĩa đây ông chủ đã bắt đầu tiêm thuốc được một thời gian rồi. Có lẽ là vì lý do sức khỏe mà ông chủ phải thường xuyên phải tiêm. Vừa khéo lại có bác sĩ ở đây nên anh ta đã nhận trách nhiệm này."
Sư Văn quay sang nhìn Phong Đình, hỏi: "Anh không định cho mọi người biết Kịch bản của mình ư?"
Phong Đình cong môi, chầm chậm thốt: "Đúng như anh nói, tối qua tôi đã tiêm cho ông chủ. Ông chủ có tuổi rồi nên mắc vài chứng bệnh, bắt buộc phải tiêm thuốc hàng ngày. Là bác sĩ nên tôi nhận trách nhiệm tiêm thuốc cho ông ta. Tôi tiêm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-chet-choc/581682/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.