Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
Lúc Dư Tô quét dọn thư phòng Phong Đình mới tìm được cơ hội gặp mặt cô.
Hai người định tiết lộ kịch bản cho nhau nhưng lại phát hiện ra không thể dùng bất cứ phương pháp nào để trao đổi với đối phương về tình tiết liên quan đến kịch bản.
Nếu muốn nói bằng lời, thì không thể phát ra nổi âm thanh. Định viết thành chữ, vừa đặt bút tay đã cứng đờ, thậm chí đầu ngón tay còn tê tê như điện giật.
Hai người lo cứ tiếp tục làm vậy sẽ nhận trừng phạt do vi phạm quy tắc nhiệm vụ nên quyết định thôi không cố nhắc đến vấn đề kịch bản nữa.
Dư Tô hạ giọng: "Khi nãy tôi thấy Liễu Hương và người chơi Bảo Vệ trò chuyện ngoài kia, xem ra họ định lập đội."
Phong Đình nói: "Hai kẻ này đều thuộc dạng giả vờ ngu ngốc, kể ra cũng hợp nhau."
Dư Tô nở nụ cười xấu xa: "Nếu khi nãy anh cũng giả ngốc thì đêm nay đã được ở chung phòng với người đẹp kia rồi."
Phong Đình nhướn mày: "Tôi ở cùng phòng với cô ta thì một mình cô quạnh quẽo cô đơn phải làm thế nào"
"..." Sao lời Phong Đình lại quái lạ vậy?
Phong Đình bật cười, rút cây lau nhà trên tay Dư Tô ra, nói: "Được rồi, mở cửa ra đi, tôi giúp cô lau nhà, bọn họ có thấy cũng không sao."
Dư Tô bèn cầm giẻ lau dọn đồ đạc, chỉ cần không nhắc đến kịch bản, hai người vẫn có thể trò chuyện như thường.
Lúc đang lau cửa sổ, qua lớp kính cửa kiểu cũ, Dư Tô nhìn thấy Thợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-chet-choc/581680/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.