Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
Trong bóng tối, Dư Tô chỉ nghe được tiếng thở có phần khá nặng nề của người đứng cạnh.
Cô tin rằng giờ phút này đây tất cả các người chơi đều đang lo sốt vó giống mình.
Xung quanh tối đen như mực, đến tình hình ngoài cửa ra sao bọn họ cũng chẳng thấy được chứ đừng nói là hồn ma sau lưng Số 1.
Dù rằng giờ họ có cùng thổi hơi về phía hồn ma theo luật chơi thì cũng chẳng biết khi nào nó mới bị thổi bay đi. Mà liệu nó có đang tiến về họ từng bước từng bước một trong bóng tối không?
Dư Tô nghe thấy tiếng có người nuốt nước bọt, sau đó giọng Số 4 vang lên: "Làm thế nào bây giờ?
Có một bàn tay mềm mại nắm chặt lấy tay Dư Tô, đó là Ngô Nhã. Cảm giác ấm áp nơi lòng bàn tay khiến Dư Tô thoáng yên tâm hơn phần nào.
"Mọi người... mọi người mau lên!" Giọng Số 1 vọng lại từ ngoài cửa, nghe như sắp khóc.
Só 3 nói: "Mọi người, chúng ta cùng thổi hơi đi. Để tôi đếm, một, hai, ba..."
Một tiếng "Cách" vang lên. Trong đêm đen nghe lại càng thêm vang vọng.
Đây là... tiếng đóng cửa.
Dư Tô sững sờ, tiếng chửi mắng của Số 1 từ ngoài cửa vọng vào: "Đứa nào đóng cửa! *** mẹ mày!"
"Số 4." Số 9 khẽ cười, lười biếng cất giọng: "Anh ra tay quyết đoán thật đấy."
Dư Tô kéo tay Ngô Nhã, lặng lẽ lùi sang bên phải mấy bước.
Cùng lúc đó tiếng thét la thảm thiết của Số 1 cũng vang lên từ ngoài cửa.
Dù có một lớp cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-chet-choc/581658/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.