Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
Lời của Lý Vân khiến mọi người đồng loạt sửng sốt. Anh Què vỗ đầu, nói: "Đúng rồi! Sao lại quên nơi đó được chứ, chúng ta đã bỏ qua chính thứ gần mình nhất! Đi thôi, mau về phòng kiểm tra!"
"Tôi nghĩ manh mối sẽ không có ở đó đâu," Trương Tam nhún vai, nói: "Nhưng dù sao đêm cũng dài, cứ từ từ mà tìm cũng được."
Đương nhiên những người khác cũng không hề phản bác. Năm người chơi bèn cùng trở về phòng.
Ngoài đám chăn bông bẩn thỉu và những chiếc chiếu cũ nát ra, căn phòng gần như trống không. Mặt đất bẩn vô cùng, trần thì thấp tịt, đưa mắt liếc nhìn thôi đã thấy rõ ngóc ngách căn phòng.
Nơi duy nhất có thể chứa đựng manh mối là dưới nền nhà.
Sau khi bước vào, năm người bèn chia nhau ra lật chăn nệm rải trên đất, khiến nền nhà vốn bị phủ kín lộ hoàn toàn ra ngoài.
"Tôi đã bảo không có gì rồi mà." Trương Tam bất lực thở dài, nói: "Chúng ta ngủ ở đây được mấy ngày rồi, nếu có manh mối gì chẳng lẽ lại không phát hiện nổi sao?"
"Đến giờ mới nói cũng có tác dụng gì đâu?" Anh Què liếc Trương Tam, rồi lại quay sang nhìn mọi người, nói: "Đi thôi, ta ra ngoài tìm tiếp. Theo tôi nơi có khả năng ẩn giấu manh mối nhất là phòng các NPC nằm phía đối diện, còn cả phòng ngủ của Lý Nhị và Lưu Ngũ nữa. Hay ta bắt đầu tìm từ phòng đối diện trước?"
Vinh Huy đưa mắt trông Lý Vân rồi nói: "Lúc chiều cô ấy đã kiểm tra rồi."
"Không," Dư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-chet-choc/581646/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.