Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
Lời gợi ý có nội dung như sau "Phòng ký túc nữ 305 bị bỏ hoang".
Nhưng... rõ ràng sáng nay Vệ Nghị đã chết rồi, tại sao giờ lại tiếp tục có người bị giết hại?
Chung Liêm nói: "Lúc nãy Ngô Băng gửi tin nhắn gọi chúng ta đến, vậy giờ cô ta đâu?"
Dư Tô ngó quanh một hồi mới thấy Ngô Băng đang đứng gần sau cuối đám người vây xem, cô ta khe khẽ khóc nức lên, đầu cúi thấp, liên tục đưa tay lau nước mắt.
Khóe môi Vương Đại Long run run, bước thẳng về phía Ngô Băng kéo cô ta lại rồi cất lời: "Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, rốt cuộc đã có chuyện gì? Đang yên đang lành sao tự nhiên Mã Duy Duy lại chết?"
Ngô Băng nghẹn ngào thút thít trả lời: "Tôi cũng không biết... Tôi vừa tới đã thấy cô ấy ngã từ trên tầng xuống rồi!"
Dư Tô hỏi: "Chính mắt cô thấy cô ấy nhảy xuống sao?"
"Không, không phải," Ngô Băng lau nước mắt, nói, "tôi không ngờ cô ấy sẽ ngã từ trên xuống, lúc ấy tôi đang đi đường, không ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một bóng người từ xa lao rất nhanh xuống đất, sau đó tôi mới phát hiện đó là Mã Duy Duy."
Là vậy ư...
Nét mặt Chung Liêm trở nên khá khó coi, ông ta trầm giọng, nói: "Trước đó tôi cứ tưởng mỗi ván Bút Tiên sẽ có một người phải chết, không ngờ... Hôm nay đã có tới hai người rồi! Số người chơi còn lại chỉ vỏn vẹn sáu người, dù cho tất cả chúng ta đều có thể sống sót trước mười hai giờ đêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-chet-choc/581623/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.