Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
Bút Tiên vốn đã là một trò chơi gọi hồn ma quỷ, giờ Ngô Băng vừa cất tiếng thét đám người chơi đã giật mình thon thót, vội quay đầu nhìn cô ta.
Điện thoại của Ngô Băng được đặt ngay trước mặt cô ta, màn hình di động hắt quầng sáng xanh lên gương mặt Ngô Băng, khiến trông cô ta chẳng khác nào một hồn ma nhợt nhạt u ám trong các bộ phim kinh dị kinh điển xứ Cảng.
Ngô Băng run lên bần bật, đôi môi mấp máy không ngừng, cặp mắt bị hàng bóng đổ che khuất trợn trừng lớn cực đại, cô ta kinh hãi nhìn chằm chằm góc phòng, mắt không chớp lấy một cái.
Ngay lập tức, những người chơi khác cũng đưa mắt nhìn về hướng cô ta đang chỉ.
Nơi đó là bục giảng, ánh sáng từ màn hình điện thoại không chiếu tới nổi, chỉ có ánh trăng rọi từ cửa sổ vào, nhưng các người chơi đều đã tăng cường thị lực, chẳng tới mức không nhìn nổi gì.
Chỉ thấy bục giảng trống trơn, không có gì thay đổi so với lúc bọn họ mới tiến vào phòng học.
Vậy tại sao Ngô Băng... lại tỏ ra sợ hãi như vậy?
Vương Đại Long ho khan, nhẹ nhàng hỏi: "Ngô Băng, sao đột nhiên cô lại thét lên vậy?"
Tiếng Vương Đại Long vang lên khiến Ngô Băng từ trạng thái hoảng loạn từ thoáng hoàn hồn lại, rồi cô ta lại chợt giật mình, khẽ hé miệng, nghe giọng cô ta vừa yếu ớt vừa run rẩy: "Ở đó có ma... mọi người... không thấy sao?"
Ngay trên bục giảng, có một hồn ma máu me bầy hầy đang ngồi bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-chet-choc/581617/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.