Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
Đám người kéo đến nhà Lý Nhị, để Từ Đình lại trước, Bạch Thiên thì một mình đưa đứa bé trai về nhà rồi chỉ lát sau đã trở về hội hợp lại với những người chơi khác.
Mà trong khoảng thời gian đó, họ không gặp được bất cứ người dân nào trong thôn.
Nếu không phải thỉnh thoảng còn nghe được tiếng gà gáy, có khi người ta đã lầm tưởng đây là một ngôi làng chết.
"Có lẽ mọi người đang ở ngoài sân phơi thóc?" Tôn Chiêu Đệ nói: "Ở đó rất rộng rãi, có lẽ trưởng thôn đã gọi mọi người tới đó cả rồi."
Lý Vượng Đức nói: "Đi thôi, chúng ta cũng qua đó."
Bạch Thiên mở chiếc túi vải bò, thò tay vào quờ quạng, móc ra một con dao phay đưa cho người đứng cách anh ta gần nhất là Dư Tô: "Cầm đi."
Dư Tô không nhận, chỉ im lặng vén vạt áo rút ra một con dao được bọc vải dắt bên lưng quần.
Bạch Thiên nhướn mày, bật cười: "Tôi rất thích cô."
"..." Lời bày tỏ đến bất ngờ này là sao đây?
Phong Đình cũng mang theo một con dao đốn củi, trên người Lý Vượng Đức giấu một cái liềm, người duy nhất không mang vũ khí chỉ có Tôn Chiêu Đệ.
Bạch Thiên đưa cho cô ta con dao phay, phần mình lại lôi một con dao khác ra từ trong túi rồi đeo túi lên.
Năm người bọn họ giữ tốc độ vừa phải, cùng tiến về phía sân phơi thóc.
Cách sân phơi thóc vẫn còn xa, bọn họ chưa gì đã thấy đám người đang đứng chật kín khoảng đất trống, cũng nghe được tràng tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-chet-choc/581581/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.