Lâm Hạ cảm thấy thân thể mình chính là BUG lớn nhất, từ tính lãnh cảm lại biến thành cực kỳ mẫn cảm như hiện giờ, làm nàng rất khó thích ứng. Trước kia, nàng còn có chút tiếc nuối vì lãnh cảm vậy mà giờ phút này, nàng hận không thể làm sự lãnh cảm kia lâu dài tựa như thiên hoang địa lão, đối với thân thể tùy thời có thể động dục, nàng vô cùng ghét bỏ. 
“Ngủ trưa thôi.” Lâm Hạ lại lần nữa nói với Thiên Thu, hiện tại nàng thật sự mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. 
Lại ngủ trưa, nữ chủ đối với chuyện ngủ trưa không biết vì cái gì lại chấp nhất như vậy. Thiên Thu thấy Lâm Hạ nằm cách mình nửa mét, lại không có ý muốn tới gần xâm phạm, nàng cho rằng thông qua màn “Thổ lộ tình cảm” vừa rồi, nữ chủ đã dừng lại chuyện câu dẫn nữ xứng. Chủ yếu là, nằm như vậy cũng không có chuyện gì để làm, hơn nữa giường vừa rộng lại vừa mềm, xác thật ngủ rất ngon, vì vậy Thiên Thu khẽ ừ một tiếng, liền đã ngủ. Phải, nàng thuộc về loại nữ nhân có thể ngủ trong tích tắc. 
Lâm Hạ vốn đang sợ nữ xứng không buồn ngủ, giờ phút này liền phát hiện bản thân có chút lo bò trắng răng rồi, không bao lâu mà nữ xứng đã cùng Chu Công đánh cờ, hơn nữa còn ngủ đến tương đối sâu. Lâm Hạ nhìn nữ xứng như vậy, nghĩ thầm, nữ xứng này tâm cũng thật cường đại, nói ngủ liền thật sự ngủ. Nàng tưởng tượng không ra, người thiếu cảnh giác như vậy lại là kẻ tâm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-bat-kha-tu-nghi/1363904/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.