Tôi sốt ruột hỏi: "Rốt cuộc nhánh ẩn là gì?"
Bách Quỷ Minh Nguyệt thản nhiên đáp: "Không phải cô đã đoán ra rồi sao?"
Tôi ngẩn người: "Nhảy từ cửa sổ xuống hồ? Thế giới thực nằm trong mặt hồ sao?"
Giọng nói của nó dần trở nên xa xăm và vang vọng: "Haha, nói chính xác thì. Các người vẫn luôn bị mắc kẹt trong hình ảnh phản chiếu của thế giới thực trên mặt hồ. Muốn rời khỏi đây, nhảy từ cửa sổ là vô ích. Phải nhảy từ sân thượng xuống. Cái gọi là nhánh ẩn rất đơn giản: Tận dụng độ cao của tòa nhà trăm tầng, rơi xuống mặt hồ, có thể phá vỡ rào cản này, trở về thế giới thực. Không cần phải chơi tiếp nữa.
Đây chính là kết thúc của nhánh ẩn: Kính hoa thủy nguyệt."
Mặt trăng khép lại, giọng nói tan biến, Bách Quỷ Minh Nguyệt dường như đã rời đi. Mắt Liễu Tự đỏ hoe, có chút áy náy và sợ hãi: "Chị Dương, may nhờ có chị."
Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy: "Không có gì, bây giờ quan trọng nhất là phải làm gì đây."
Liễu Tự trầm ngâm nói: "Chữ m.á.u ban nãy thực ra là 'Ngoài cửa sổ hồ ảnh'. Vậy nên nhánh ẩn là thật, và nó đúng là cách để sống sót. Nhưng... quá trình lên sân thượng, e rằng không đơn giản như vậy."
Bất ngờ, một đồng hồ đếm ngược 10 phút hiện lên trên màn hình điện thoại.
Có giới hạn thời gian ư?
Không ổn rồi!
Tôi và Liễu Tự nhìn nhau.
"Chạy!"
...
Tòa nhà ma ám này cao tới 103
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-bach-quy/3651955/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.