Hai người, bốn mắt chạm nhau,muôn vàn lời muốn nói nhưng rốt cuộc chẳng ai chịu mở lời, thời gian như ngừng lại cùng họ. Qua hồi lâu, Trác Phàm lên tiếng phá vỡ không khí trầm lặng giữa hai người.
- Anh, lúc em đi ra ngoài gọi điện thoại tình cờ gặp tên này.Anh ta muốn đến gặp anh, em không cho mà cứ dày mặt đòi theo, anh xem có đáng ghét không?
- Anh biết rồi - Tiếu Phàm gấp lại quyển sách trên tay để sang một bên mỉm cười với Trác Phàm, sau đó nhìn sang anh - Cậu, tới đây làm gì?
Cảnh Thiên vượt qua người Trác Phàm bước về phía cậu, nắm lấy tay Tiếu Phàm, anh sốt sắng hỏi:
- Cậu sao rồi? Có chỗ nào thấy khó chịu không? Bác sĩ có nói khi nào có thể xuất viện chưa? Thật xin lỗi, đã không bên cạnh lúc cậu cần - bàn tay nắm tay cậu càng thêm chặt - Ông tôi đột nhiên phát bệnh, tôi không thể không xuất ngoại thăm ông.
Sự lo lắng trong mắt anh, cậu đều thấy được. Hơi ấm từ đôi bàn tay này toả ra, thấm vào tận đáy lòng, những bất an, xao động mấy ngày nay giống như được xoa dịu. Nó làm cậu luyến tiếc, dù vậy cậu vẫn dứt khoát rút tay mình ra.
- Tôi tin cậu nên không phải giải thích đâu.
Ba chữ "tôi tin cậu" làm anh cảm thấy an tâm. Cậu tin tưởng anh là chuyện tốt nhưng tin đến một câu oán trách cũng không có, ngược lại khiến anh khó chịu trong lòng.
Có lẽ anh đã quên hoặc là không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-ai-tinh/2021924/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.