Nơi anh đưa cậu đến là một ngôi biệt thự nằm ở ngoại ô thành phố. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu đã bị thu hút bởi lối kiến trúc kiểu Pháp, mang phong cách tân cổ điển vừa sang trọng vừa mỹ lệ, lại không kém phần trang nhã. Cậu không khỏi thán phục người đã thiết kế nó.
- Rất đẹp có phải không? Tất cả đều do một tay mẹ tôi thiết kế đó - anh đứng cạnh cậu đắc ý nói.
- Ừm rất đẹp - cậu lên tiếng khen ngợi.
Nghe vậy anh càng thêm tự đắc:
- Đó là đương nhiên.
- Cũng chẳng phải khen cậu, đắc ý như vậy làm gì? - cậu liếc mắt nhìn anh đầy khinh thường.
- Nếu cậu thích sau này chúng ta cũng xây một căn như vậy, cậu thấy sao? - anh không để ý đến ánh mắt khinh thường của cậu, như vô tình lại cố ý nói.
Cậu sửng sốt khi nghe câu nói đó của anh rồi lại không lên tiếng đáp lời "chúng ta... có cơ hội sao?". Lúc cậu còn đang thẫn thờ thì một người đàn ông trung niên bước nhanh về phía họ, cậu đoán đây có lẽ là quản gia của nhà anh, phía sau ông là hai hàng người làm nghiêm chỉnh đứng. Ông kính cẩn cúi chào:
- Cậu chủ đã về - ông nhìn cậu đứng cạnh anh liền lên tiếng hỏi - Đây chắc là người bạn mà cậu chủ vẫn luôn nhắc đến phải không?
Anh mỉm cười khoát tay lên vai cậu nói:
- Vâng, chính là cậu ấy đó. Còn đây là bác Phúc, quản gia của gia đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-ai-tinh/2021889/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.