"Con chào nội!"
Trình Tranh đi vội xuống dưới lầu, cổ áo vẫn còn chưa kịp cài khuy, anh đi lướt qua phòng khách để đi tìm cái caravat mà lần trước vừa mua. Bà nội ngồi ở bên bàn ăn nhìn anh đi qua đi lại mà thở dài.
"Tìm caravat phải không?"
Anh quay đầu lại nhìn, trên khuôn mặt thoáng hiện ra nét ngạc nhiên, không hiểu sao mà bà nội lại biết anh đang tìm thứ gì. Đi đến gần bà, anh vừa hé môi ra định hỏi thì bà nội đã lên tiếng.
"Khỏi phải hỏi. Mua về rồi vứt lung tung, nội cất trong ngăn tủ."
Trình Tranh nhìn bà nội cười ôn hoà rồi đến lấy caravat ra thắt lên cổ áo, sau đó vội vàng khoác áo vào rồi đến ôm hôn mặt bà nội một cái.
"Con đi làm nhé!"
"Không ăn sáng luôn sao?"
Anh đi đến cửa thì quay lại nhìn bà.
"Con uống cà phê được rồi."
"Tiểu Tranh!"
Trình Tranh vừa bước được vài bước thì lại phải dừng, anh quay lại nhìn bà nội của mình. Trên khuôn mặt đã hiện rõ các nếp nhăn ấy là sự hiền từ và nhân hậu. Bà nội là người yêu thương anh, cũng là người rất dễ tính nên luôn khiến anh cảm thấy dễ chịu trong mọi quyết định. Bà luôn ủng hộ anh, luôn chịu khó lắng nghe những gì anh nói và đưa ra cho anh những lời khuyên thích hợp. Có lẽ trong căn nhà này, ngoài cha anh là người khó chịu ra thì cả bà nội và mẹ đều là người hiểu anh nhất.
Anh cười khổ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trinh-tong-ke-hoach-yeu-duong-den-dau-roi/2611649/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.