"Từ khi nào mà anh lại dẻo miệng thế? Lúc trước khi quen em tán gái nhiều lắm à?"
Trình Tranh lắc đầu, lại hôn lên môi Mã Dao một cái rồi nói.
"Không. Em là đầu tiên."
Anh đưa cô đến công viên, hai người đi vòng quanh một hồi, cũng giống như những đôi tình nhân khác mà tay trong tay cùng nhau. Dưới những tán cây lớn, chỉ cần gió lùa vào liền có một trận lá đổ, Mã Dao ngồi bên cạnh Trình Tranh trên băng ghế dài.
"Lần đầu tiên em có cảm giác này, đúng là có chút không quen."
Anh nghiêng đầu sang, nhìn cô đang áp mặt lên vai mình mà khẽ cười hỏi.
"Cảm giác gì?"
"Là sự ấm áp của một người khác cho em, thay vì em phải tự mình tạo ra nó."
Anh hơi im lặng một chút, dường như hiểu được trái tim của cô không giống với những cô gái khác. Một cô gái từng chịu bất hạnh vì cha mẹ mất sớm, tuổi thơ không hề êm đẹp khi phải tự mình nuôi sống bản thân, nhìn những người khác được hạnh phúc. Anh sống trong sự đầy đủ ấm no bao nhiêu, thì anh lại càng thương cô vì sống thiếu thốn bấy nhiêu.
Thấy anh không nói gì, Mã Dao sợ mình sến súa quá khiến anh chê cười nên ngẩng đầu lên xem. Đáy mắt ánh ngập tràn tia sáng, như một bầu trời đầy sao chiếu rọi giữa đêm đen. Anh hôn lên mi mắt của cô, nhẹ nhàng nói.
"Từ giờ anh sẽ cho em những gì mà trước đây em đã không có được."
Cô lắc đầu cười.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trinh-tong-ke-hoach-yeu-duong-den-dau-roi/2611629/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.