“Ngay cả việc chúng ta vừa mất con anh cũng không một chút quan tâm, không một chút đau lòng sao?”
Mã Dao ngước nhìn, đôi mắt của cô bấy giờ đã ngập tràn nước mắt. Vậy mà Trình Tranh từ đầu đến cuối vẫn nhìn cô lãnh đạm như thế, đôi mắt một màu đen u ám, không hề thương tình cho cô chút hi vọng nào. Anh lạnh lùng, buông lời ra nhẹ nhàng nhưng lại giống như một mũi dao chí mạng.
“Không.”
Chát!
Vừa dứt lời, trong phòng bệnh đã vang lên âm thanh này, là Mã Dao dùng chút sực lực còn lại trước khi gục ngã để thức tỉnh anh. Nhưng anh có thể tỉnh táo sao? Vì ngay từ đầu anh vốn dĩ đã tỉnh táo, là tỉnh táo đến mức biến mình trở thành kẻ nhẫn tâm nhất trên đời này. Cô nhìn anh bằng ánh mắt căm phẫn.
“Trình Tranh anh giỏi lắm! Anh lợi hại lắm! Lợi hại đến mức không có trái tim, không có nước mắt. Nếu như biết trước khi đối diện nhau chúng ta sẽ như bây giờ, lẽ ra tôi nên chôn mình trong đám cháy đó.”
Nước mắt đua nhau tuôn trào trên khuôn mặt nhợt nhạt của Mã Dao.
“Còn hơn là phải nhìn thấy anh trong bộ dạng này. Vô tình. Bạc nghĩa. Tôi đúng là tin lầm anh rồi.”
Từng lời mà cô nói ra, mỗi câu mỗi chữ đều làm tim anh run lên không thể ngừng được. Thoáng chốc anh thấy mình mới là kẻ đang rơi vào vực thẳm, sau đó là tự đào hố chôn mình. Nhưng có lẽ đây mới là bộ dạng mà anh muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trinh-tong-ke-hoach-yeu-duong-den-dau-roi/2611584/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.