Nghe nhắc đến Mã Dao, ánh mắt của anh rõ ràng đã có hồn hơn khi nãy, nhưng cũng chỉ vài giây ngắn ngủi lập tức trở về trạng thái ban đầu. Anh quay mặt nhìn ra cửa sổ, giọng nói khàn khàn, cổ họng như bị ai bóp nghẹn.
“Tôi không quan tâm.”
Hải Đình há miệng, muốn nói gì đó nhưng cũng bất lực rồi, nhìn sang Hà Dữ chỉ tay về phía anh, rất muốn mắng anh một trận nhưng rồi lại thôi. Nhưng tin tức này là hoàn toàn chính xác, Mã Dao thật sự sẽ đi, đi đến nơi thật xa, đến nơi sẽ không nghe thấy bất kì tin tức hay nhìn thấy gì từ anh nữa. Nếu anh đã tuyệt tình, thì cô cũng không cần phải nuối tiếc, cầm được thì buông được.
Lúc cô rời khỏi nhà họ Trình, cô vẫn còn nhớ câu nói của bà nội. Xem như cô và Trình Tranh vô duyên, gặp được nhau, đã có với nhau một sinh linh nhỏ bé nhưng lại không thể cùng nhau tạo thành một gia đình hoàn chỉnh. Cô cũng chỉ cười, vì bây giờ nước mắt ngắn dài cũng không thể giải quyết được vấn đề gì cả. Phong Diệp đã đặt vé máy bay để cô đến Anh, lúc đầu khi nghe nói sẽ đến đó cô định hủy, vì đó là nơi mà Trình Tranh từng đến. Nhưng cuối cùng, vì muốn nhanh chóng rời khỏi đây nên cô đã đành tạm chấp nhận, dù sao nơi mà Trình Tranh từng ở khi sang Anh cô cũng không biết đến.
Chuyến bay khởi hành lúc 9 giờ sáng, và bây giờ đã là 8h45, Trình Tranh vẫn nhất định không đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trinh-tong-ke-hoach-yeu-duong-den-dau-roi/2611582/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.