“Mất tích? Một người nằm trên giường bệnh chưa rõ sống chết thì có thể đi đâu được chứ?”
Mã Dao nổi đoá nhìn Hải Đình và Hà Dữ, cô vừa nhận được tin thì đã đến bệnh viện ngay lập tức, còn không kịp thông báo với Phong Diệp. Theo như lời hai người họ nói, lúc cô vừa đi thì Trình Tranh vẫn còn nằm trên giường bệnh, quả thực còn hôn mê. Sau đó bọn họ chia nhau ra một người đi mua đồ ăn, người còn lại ra quầy lễ tân thanh toán tiền viện phí phát sinh thêm. Lúc quay lại phòng đã không còn thấy Trình Tranh đâu nữa, chỉ còn có đôi dép lê nằm trên đất.
“Tôi làm sao biết được? Lúc vào đã thấy như vậy rồi.”
Cô không thể nghĩ ra được Trình Tranh đã biến mất khỏi đây như thế nào, cả buổi trời ba người họ chia nhau ra tìm kiếm, nhưng không có manh mối gì hết khiến việc ấy trở nên khó khăn. Mã Dao không đợi được nữa, đầu cô sắp nổ tung rồi, hốc mắt cô đỏ bừng lên như muốn khóc. Nhưng lúc này cô không thể khóc, không thể bi lụy mà phải bình tĩnh suy nghĩ xem anh đã ra khỏi đây bằng cách nào.
Cô đi đến quầy lễ tân, đập tay xuống bàn.
“Tôi muốn xem camera của bệnh viện, đặc biệt là phòng 288.”
Hai nữ nhân viên lễ tân nhìn nhau rồi nhìn cô khó xử.
“Xin lỗi cô Mã. Nhưng quy định của bệnh viện chúng tôi là không được mở camera lên khi chưa được cho phép.”
“Quy định của bệnh viện quan trọng hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trinh-tong-ke-hoach-yeu-duong-den-dau-roi/2611575/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.