“Ông ăn chả bà ăn nem. Nếu mẹ của mày đã không chung thủy với tao, thì lấy quyền gì bắt tao phải chung thủy với bà ấy? Bao nhiêu năm qua tao luôn im lặng chịu đựng, nhìn đứa con của kẻ thứ ba ngày một lớn lên trước mắt tao, mày nghĩ tao dễ chịu lắm sao?”
Trình Tranh không thể chấp nhận nổi sự thật này, tại sao anh phải luôn là người hứng chịu những nỗi đau đớn như vậy. Anh đã làm gì sai? Mất đi đứa con chưa thành hình người, mất đi tình yêu mà mình trân trọng nhất, mất đi bà nội, bây giờ đến cả tình thân duy nhất là gia đình cũng đã không trọn vẹn. Hoá ra anh mới là kẻ đáng thương nhất, là kẻ mà nên được người khác nhìn bằng ánh mắt thương cảm. Sống trên cõi đời này đã ngoài 30 năm, bây giờ anh mới biết mình vốn không phải mang dòng máu của Trình gia, cũng chưa từng gặp được cha ruột của mình.
Lâm Thanh Thanh ngồi trong góc tối nhìn bóng lưng cô độc của Trình Tranh, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót ngậm ngùi. Lúc này nhận ra mình đã sai lầm thì có còn kịp không, có quay đầu được không?
Anh không biết lúc này mình nên như thế nào, chỉ thấy da đầu tê rần, giống như sắp mất đi cảm giác.
“Vậy bây giờ cha muốn gì? Muốn giết con để quên đi vết nhơ của hai mươi mấy năm trước sao?”
“Phải. Lẽ ra lúc đó tao nên bỏ mặc mày, vì mày không nên tồn tại.”
Trình Tranh cười, anh cười như một người bị mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trinh-tong-ke-hoach-yeu-duong-den-dau-roi/2611570/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.