“Mọi sự gặp gỡ trên đời này đều là duyên, yêu hay không là do cô và cậu ấy lựa chọn. Vậy nên cô đừng tự trách mình.”
“Có một điều mà đến tận bây giờ tôi mới nhìn ra được, thì ra Trình Tranh lại sâu sắc và thâm tình đến vậy.”
Mã Dao không nói lời nào, từ đầu đến cuối chỉ im lặng như thế, ngồi ngoài phòng bệnh đợi chờ kết quả. Cô đi đến đây rồi lại quay về nhà, nằm thu mình trong một góc, không nói không cười. Trong căn phòng của Trình Tranh hiện lên hình ảnh lúc anh bị trầm cảm, một chuỗi ngày dài như tận thế của anh.
Khoảnh khắc anh cầm trên tay hồ sơ bệnh án, sắc mặt anh hầu như không có cảm xúc gì. Anh cũng giống hệt cô lúc này, đi đi lại lại trong phòng không ra ngoài nửa bước. Lúc bà Trình nhờ người mang cơm vào phòng, anh vẫn mỉm cười nhận nó, nhưng thực chất các mâm cơm ấy anh đều đổ hết vào chậu cây.
Mã Dao vùi mặt mình vào chăn, mùi hương của anh vẫn còn đây, dù chỉ là thoáng qua nhưng cô vẫn bị nó quấn lấy. Cảm giác cứ như anh đang ở phía sau, ôm trọn lấy cô, cưng chiều cô như đã từng. Hình ảnh của Trình Tranh nằm trên giường hiện ra. Từ khi bị trầm cảm, anh ban ngày đến công ty làm việc, vùi đầu vào màn hình máy tính từ lúc sáng sớm đến tận tối mịt. Anh không nói chuyện với bất kì ai, cả Hải Đình và Hà Dữ, chỉ im lặng như vậy. Lúc về nhà anh liền nhốt mình trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trinh-tong-ke-hoach-yeu-duong-den-dau-roi/2611566/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.