"Ưm..."
Sáng hôm sau, Trịnh Hy lơ mơ tỉnh lại, thấy cả người ê ẩm, nặng nề như có tảng đá nặng đè lên người mình vậy. Lồng ngực càng bí bách khó chịu, cực kì khó thở. Cô từ từ mở mắt, một khối đen thù lù nằm đè lên người cô, Trịnh Hy giật mình tỉnh dậy, cái gì vậy?
Là...người?
Ai?
Phùng Doãn Kha? Có... phải là hắn không...?
Trịnh Hy ngay lập tức nghĩ đến hắn. Người cả gan chọc cô phát điên chỉ có hắn...Nhưng...lỡ không phải hắn thì sao?
Cô cựa mình, đẩy cái thân hình to lớn như núi Thái Sơn kia, ngẩng đầu lên...
Phù, may quá, là tên dở hơi nhà mình...
Trịnh Hy sực tỉnh, cái gì gọi là may cơ? Cô bị điên à? Thở phào làm cái m* gì?
"Phùng Doãn Kha! Phùng Doãn Kha! Dậy nhanh!" Cô đập vào lồng ngực hắn, gọi.
Phùng Doãn Kha đang ngủ, hắn vẫn còn mơ màng, nắm lấy tay cô, ôm cô thật chặt, khàn giọng "Vẫm sớm mà!"
"Sớm cái đầu anh! Dậy nhanh, anh đè tôi bẹp dí rồi! Dậy!"
"Ồn quá!" Hắn càu nhàu, nhăn hết mặt lại, ấn chặt mặt cô vào ngực mình, cái chân dài vắt ngang người cô, ôm Trịnh Hy chẳng khác gì con gấu bông.
Cô tức tối giãy dụa, càng giãy hắn càng siết người cô lại. Trịnh Hy không phục. Vì cái lí do gì cô lại bị hắn ép sắp biến dạng cột sống!
"Phùng Doãn Kha! Con mẹ anh! Dậy ngay!!!!!"
"Em ồn ào quá!" Hắn gắt lên, làu bàu, hai mắt vẫn nhắm tịt lại, cô vẫn vùng vẫy kịch liệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trinh-tong-chong-co-muon-treo-tuong/2479273/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.