Phùng Doãn Kha lại thêm một ngày nữa không về nhà. Trịnh Hy vì lo chuyện công ty nên cũng không để ý đến, thêm nữa, cô cũng chẳng muốn nhìn thấy hắn. 
Phùng Doãn Kiệt đều đặn ngày nào cũng gửi quà cho cô, lúc hoa, lúc chocolate,... bằng đủ loại hình thức khiến cô phát điên. Cô đen mặt nhìn bó hoa tím rực rỡ trên bàn... thùng rác nó còn CHÊ không thèm nhận, cô còn chê cực mạnh ấy! 
"Bà chủ!!! Đi họppp!!!" Albus gõ cửa văn phòng nhắc nhở cô. Trịnh Hy xoa trán, nhăn mày "Biết rồi, đi đi!" 
[...] 
Phùng Doãn Kha lang thang cả ngày đi mua thức ăn rồi vật dụng linh tinh cho mèo, khi hắn về đến nhà, dì Phương mừng rớt nước mắt. 
Cái cảm giác như có thằng con trai bỏ nhà đi bụi không dễ chịu tí nào! 
Phùng Doãn Kha trở về phòng, nhìn con mèo cào cào cái ghế, lại nhìn đống quần áo màu đen của mình... 
Có thể ném con mèo này đi không? 
Cái lông... ôi chết tiệt! Rụng gì lắm thế!!! 
"Meowww~" Con mèo vẫy cái đuôi trắng bông xù với hắn, cục bông mềm mại cuộn tròn người lăn trên giường. Hắn thở dài. Chắc phải mua thêm lồng nhốt nó lại quá! 
Buổi tối, Phùng Doãn Kha đã về nhà, còn Trịnh Hy lại chẳng thấy tăm hơi. Hắn có chút bực bội. Cô ấy lại đi léng phéng bên ngoài rồi sao? 
Ngồi mãi cũng không yên tâm, hắn nhìn giờ. 
20:00 P.M 
Phùng Doãn Kha không muốn thấy tình trạng này tiếp tục. Cô vợ nhà mình không chịu về nhà còn ra 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trinh-tong-chong-co-muon-treo-tuong/2479266/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.