Đến khi mặt trời treo trên đỉnh đầu, đã quá giờ trưa, Trịnh Hy mới tỉnh lại. Cả người cô ê ẩm đau nhức. Cô chống tay ngồi dậy, cả căn phòng trống rỗng. Ánh nắng vàng nhạt chiếu hắt qua cửa sổ, in bóng trên nền sàn lạnh lẽo. Gió thổi tấm màn treo cửa sổ lay động, trong không gian vẫn còn vương mùi nồng đượm như có như không.Cô kéo chiếc áo mỏng tanh trên người mình, chạm chân xuống đất, cơn lạnh lẽo xuyên suốt người cô. Trịnh Hy đi về phía cửa sổ, kéo rèm lại. 
"Em dậy rồi à?" Phùng Doãn Kha mở cửa bước vào, liền nhìn thấy thân thể mảnh mai đứng trước gió, làn gió lạnh thổi làm bay tà áo thấp thoáng trên chiếc đùi thon thả. Trịnh Hy đang mặc áo sơ mi trắng của hắn. Vạt áo không quá dài, để lộ đôi chân dài trắng nõn, hàng cúc áo lại chẳng cài tử tế, những chiếc cúc áo đầu mở toang ra, thấp thoáng sau lớp vải mỏng là đường cong kiều diễm, đẹp động lòng người! 
Trịnh Hy thản nhiên đưa tay cài lại hàng cúc áo. Hắn dời tầm nhìn, cười với cô "Anh mang lên cho em một chút đồ ăn nè." 
"Anh không biết em thích ăn cái nào hơn, nên đã hâm nóng cả hai mang lên!" 
Trịnh Hy nhìn khay thức ăn, không nói gì, mở tủ lấy quần áo rồi bước vào nhà tắm. Hắn đặt khay thức ăn lên bàn, kiên nhẫn ngồi đợi cô. 
[...] Trịnh Hy nhìn mình trong gương, những dấu hôn đỏ chót vẫn hiện hữu trên nước da trắng trẻo. Phía dưới vẫn âm ỉ đau khiến cô nhớ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trinh-tong-chong-co-muon-treo-tuong/2479238/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.