Phùng Doãn Kha tiến tới, giật tay áo cô, nhỏ giọng " định đi đâu?"
"Về!" Cô giật tay lại, bực bội nói "Anh đi đâu kệ anh. Lần tới không có việc mà còn dám làm phiền tôi như này là không xong với tôi đâu!"
"Anh..."
"Anh im đi!" Cô ngắt lời, lớn tiếng "Bản thân không giúp gì được cho tôi thì đừng có mang phiền phức đến! Anh nghĩ tôi rảnh để anh gọi tới gọi lui như vậy à? Biết còn bao nhiêu việc cần tôi xử lí không? Đừng có được đằng chân lên đằng đầu, tôi để mặc anh làm gì thì làm không có nghĩa tôi dung túng anh có quyền ngã giá với tôi."
"Tiểu Hy. Anh chỉ muốn..."
"Phùng Doãn Kha, anh biết điều thì ngoan ngoãn nghe lời, đừng để đến lúc tôi đá anh đi!"
"Tiểu Hy!" Hắn vội vàng bịt miệng cô lại "Anh muốn em được thư giãn một chút thôi."
Ánh mắt như dao của cô liếc về phía hắn. Hắn ấm ức chỉ tay về phía xa "Nay ở đây có hội chợ, em suốt ngày làm việc đến khuya, anh muốn cùng em đi chơi một bữa cho thoải mái thôi mà!" vậy mà cô mắng hắn! Hắn làm gì cũng đều nghĩ cho cô mà!
Trịnh Hy "..."
"Tôi không rảnh! Về!"
"Từ từ rồi đi." Hắn kéo cô ngược trở lại "Anh giữ giùm em laptop, rồi vào hội chợ ha."
"Không!"
"Đừng cứng đầu nữa."
"..."
"Tôi không thích đi vô đó! Buông ra!" Cô đập vào tay hắn "Đi chỗ khác!"
Hắn đứng sững người, nhìn cô "Em... muốn đi chỗ khác? Đi đâu?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trinh-tong-chong-co-muon-treo-tuong/2479232/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.