"Trịnh Hy! Cô dám..."
*Phụt* Màn hình đen sì, Thanh La Kiều tức tối đẩy hết những đồ vật trên bàn xuống, âm thanh đồ vật rơi vỡ vang vọng khắp căn phòng. Cô ngồi phịch xuống sàn, nền nhà lạnh lẽo xuyên thẳng vào tim. Đầu óc cô rối như tơ vòng, khoé mắt Thanh La Kiều lấp lánh những giọt nước trong veo.
Khoé mắt cô chợt lướt qua tấm bìa dày cộp với hoa văn cổ xưa, liền hớt hải vơ lấy ôm vào lòng.
Cả căn phòng rơi vào tĩnh mịch. Bóng đêm bao trùm lấy tất cả, ánh trăng lờ mờ phảng phất qua cửa sổ. Thanh La Kiều ngồi dậy, đi về phía ban công, làn gió lạnh thổi qua, mái tóc bay phấp phới, cô ngước nhìn trời cao, thở ra một làn khói trắng.
Không làm gì cả.
Thanh La Kiều mở cuốn sách dày ra, ngòn tay trắng nõn lướt qua từng tấm ảnh nhỏ.
Một giọt.
Hai giọt.
Ba giọt.
Từng giọt nước mắt long lanh rơi tí tách, lăn dài trên đôi má hồng, rồi rơi xuống, vỡ tan, thấm ướt cuốn tập ảnh. Ngón tay thon dài lướt qua tấm hình, lưu luyến dừng lại vuốt ve gương mặt của người trong ảnh, trái tim đau đớn như hàng ngàn côn trùng gặm ngấm, tê buốt, ỉ ê... Cô vội vã lật đến trang cuối, đôi mắt đầy nước, tầm nhìn mờ nhoà, như vỡ tan dưới hàng mi mắt. Tay cô dừng lại ở vết mực đã khô, nét chữ đã từ lâu lắm rồi, chỉ vỏn vẹn hai chữ đã phai nét theo thời gian... love you... Ariana...
Trong đầu cô vang vọng một giọng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trinh-tong-chong-co-muon-treo-tuong/2479220/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.