"Không được nói gì, không cần sợ. Anh đứng sau lưng tôi." Trịnh Hy liếc mắt nhìn hắn. Phùng Doãn Kha giật mình nhìn bên trong. Bên ngoài là hành lang tăm tối lạnh lẽo bao nhiêu, bên trong rực rỡ ánh đèn, hơi ấm từ điều hoà lan tỏa, căn phòng được trang trí lộng lẫy như có hội nghị vậy!
Nhưng bên trong... không chỉ có Phùng Doãn Kiệt!
Còn rất nhiều người khác nữa!
Cô đi vào, hắn vẫn còn đứng ngẩn ra đó, Trịnh Hy bèn nắm lấy tay hắn kéo vào. Phùng Doãn Kha thấy khó thở khi bước vào. Bầu không khí nó bị quỷ dị thế nào ấy!
Phùng Doãn Kiệt nhíu mày nhìn hắn, lại nhìn sang cô, trên môi liền nở một nụ cười trào phúng. Dẫn tên phế vật đến đây, cô ta muốn làm cái gì?
Nụ cười trên môi anh ta cứng lại khi thấy hai vật sáng loá trên ngón tay hai người. Anh ta... không nhìn lầm chứ? Nhẫn?!!!?
Cô ngồi xuống một cái ghế đệm, vắt chéo chân, đuôi mắt cong lên thành nụ cười. Phùng Doãn Kha đứng ở phía sau lưng cô, lòng thấp thỏm.
"Trịnh Hy cô ngày càng to gan hơn rồi. " Một người đàn ông trung niên ngồi đối diện cô lên tiếng "Còn dám tới trễ?"
"Oh, ngài thông cảm, tôi có chút việc cần giải quyết."
"Chuyện gì?"
Cô không đáp, chỉ cong mắt cười. Phùng Doãn Kha bỗng chột dạ, không phải là vì cô tốn thời gian gọi hắn dậy đấy chứ? Nhưng... tại sao lại gọi hắn? Hắn có quen biết gì mấy người kia đâu! Mặt thì hung dữ, khó ưa, nhìn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trinh-tong-chong-co-muon-treo-tuong/2479197/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.