Phùng Doãn Kha trở về nhà, đầu óc rỗng tuếch, chẳng có suy nghĩ gì. Hắn ngã ra giường, thở dài. Chuyện của hắn với Thanh La Kiều, khá phức tạp, chỉ cần người trong cuộc hiểu là được, còn người ngoài... cứ cho họ nghĩ theo cách của họ đi!
Phùng Doãn Kha buổi tối đi vào bếp, nấu một bàn thức ăn, hắn gọi cho cô mấy cuộc rồi nhưng máy toàn báo bận. Hắn ngồi yên dưới phòng ăn đợi cô. Nhưng, gần mười hai giờ đêm, hắn vẫn không thấy cô về.
Phùng Doãn Kha chán nản nhìn bàn đồ ăn trước mặt. Hắn nằm ườn ra bàn, rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, hắn tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng gọi ấm áp quen thuộc.
"Tiểu...Hy?"
"Anh ngủ cả đêm qua ngoài này đấy à?" Khoé môi cô giật giật nhìn hắn ngồi lạnh cóng ở đây, cô sờ vào cổ hắn "Người anh lạnh toát rồi này, tôi có ngược đãi anh vậy đâu!"
"Em... em về rồi?'
"Ừm." Trịnh Hy lôi hắn dậy "Anh lên giường nằm đi."
Cô nhìn sang bàn thức ăn, nói "Tôi hâm nóng lại rồi mang lên phòng, cùng ăn nhé?"
"Ừmmmm" Hắn cứ lơ lơ lửng lửng tận đâu, đi về phòng theo bản năng, hơi ấm của căn phòng liền bao bọc lấy hắn, Phùng Doãn Kha lại cuộn tròn trong chăn ngủ ngon lành.
Trịnh Hy nhìn bàn đầy thức ăn, bỗng cảm thấy hơi cảm động. Hôm qua cô tắt máy, lúc bật lên đã thấy hắn gọi mười mấy cuộc, vì hôm qua làm đêm, cô nghỉ ngơi ở khách sạn bên ngoài không về.
Hắn nói đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trinh-tong-chong-co-muon-treo-tuong/2479190/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.