“Thanh La Kiều!” Hắn ngạc nhiên tột độ khi thấy cô gái. Thanh La Kiều hơi nhíu mày “Cái thái độ của anh là gì vậy?”
“Em làm gì ở đây?”
“Chúng ta vào trong nói chuyện chút chứ? Vừa hay em mới pha trà xong.”
Phùng Doãn Kha nhìn khay trà nóng hổi trên tay Thanh La Kiều, chưa biết phản ứng ra sao thì Thanh La Kiều nói
“Dành một chút thời gian cho em đi, chỉ hôm nay thôi.”
“Ừm.” Hắn gật đầu miễn cưỡng, đi theo sau Thanh La Kiều vào phòng khách. Cô đặt khay trà xuống, rót cho hắn một cốc, khói bốc lên nhàn nhạt, toả mùi thơm dịu nhẹ, thanh mát.
Xác định là không còn ai khác ở đây, hắn ngồi xuống đối diện Thanh La Kiều, thấp giọng
“Sao em lại đến đây?”
“Ô, giọng điệu đó là sao thế?” Thanh La Kiều ngạc nhiên, tròn mắt nhìn hắn “Ngày xưa anh rất hay đưa em tới đây đó!”
Nhìn thấy vẻ mặt sầm xuống của hắn, cô bĩu môi, nhún vai “Em đến thăm bác gái thôi mà.”
“Để làm gì?”
“Báo rằng anh sắp cưới vợ chứ sao! Ủa quên, hai người đăng kí kết hôn lâu rồi mà, phải là lễ cưới mới đúng!” Thanh La Kiều nghịch lọn tóc trên vai, nói “Lúc em đến thấy vết bánh xe còn hằn trên tuyết, em đoán đó là anh. Trúng phóc rồi còn gì!”
Hắn để ý thấy cô mặc một chiếc váy màu đen, cái mũ rộng vành treo trên tường cũng màu đen nốt… Cô gái này…
“Em đến đây một mình à?” Hắn đưa tách trà lên nhấp một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trinh-tong-chong-co-muon-treo-tuong/2479161/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.