Cô thẫn thờ nhìn đống đổ nát dưới chân, lòng bỗng xao động dữ dội, như chứa hàng nghìn con sóng thần dâng trào.
Mảnh sứ cứa vào sâu da thịt, nhung cô chẳng cảm nhận được gì hết. Cả người cô trống rỗng, tiếng uất nghẹn trong cổ họng cũng chẳng thể phát ra.
Rầm!!! Cô đấm mạnh vào bàn, tay cô đỏ ửng cả lên. Nổi giận? Haha, một kẻ phản bội như hắn có tư cách gì nổi giận với cô??? Người nổi giận phải là cô mới đúng!!!
Hắn đã phản bội lại niềm tin của cô, phản bội lại lời nói yêu thương giả dối của hắn!!!
Dối trá! Tất cả đều là dối trá!!!
“Anh yêu em, tiểu Hy…”
Đôi mắt cô đỏ lên, từng giây phút bên cạnh hắn như thước phim tua ngược lại từng cảnh một. Cô bật cười, hai hàng nước mắt lập tức lăn dài trên má.
“Chết tiệt! Khốn kiếp!!!” Cô không thể ngưng được cười, cô vò đầu, quỳ rạp xuống sàn, những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, không thể ngừng lại, cũng không có cách nào ngăn cản được nó…
“Hahaha…” Trịnh Hy vừa cười vừa khóc, cô cười mỉa mai chính bản thân mình. Tại sao lại ngu ngốc mặc kệ để hắn tự tung tự tác, mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho hắn? Tại sao lại mê muội đi tin lời hắn nói??? Rốt cuộc cô mong chờ cái phép màu nào xảy ra khi bản thân mình giờ phải để cho người ta xích mình lại, giam giữ ngay trong căn phòng nhỏ! Lãnh địa mất hết!!! Thuộc hạ chết như rơm như rạ! Bố mẹ cô còn không hay biết hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trinh-tong-chong-co-muon-treo-tuong/2479125/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.