“Ha.” Cô ôm mặt ngồi phịch xuống giường, mệt mỏi quá!
Trịnh Hy đứng dậy ra rót nước uống. Cô đập mạnh cốc xuống bàn, nghĩ đến việc hắn làm khi nãy, cô tức giận ném cái cốc xuống sàn. Thủy tinh va chạm với nền sàn kêu “choang” một tiếng, chiếc cốc vỡ nát.
Cô thả mình nằm trên giường, lồng ngực phập phồng liên hồi. Cô đặt tay lên ngực, cố gắng giữ cho hơi thở bình ổn lại. Không được tức giận, không được tức giận!
Trong khi đó, hắn lủi thủi trở về phòng, khoá cửa lại. Hắn ngồi xuống nền sàn lạnh lẽo, tựa đầu vào giường. Người như Trịnh Hy… cô ấy không cần hắn cũng đúng thôi…
Ngay từ ban đầu, sự xuất hiện của hắn đối với cô đã là dư thừa rồi…
Hắn đứng dậy, lôi chiếc đồng hồ cất cẩn thận trong tủ ra, ngắm nghía. Đây là món quà cô tặng hắn vào dịp Giáng sinh đầu tiên của hai người… hắn còn chưa tặng gì cho cô nữa…
“…kẻ phản bội…”
Phải rồi ha, tính ra hắn tặng cô luôn một bất ngờ to lớn mà - phản bội cô…
Không phải! Hắn không…
Phùng Doãn Kha không nói tiếp được. Hắn không biết giải thích như thế nào để cô có thể hiểu cho hắn, mà Trịnh Hy còn không chịu nghe hắn giải thích…
“Chỉ cần là anh làm! Mọi thứ đối với tôi đều trở nên tồi tệ!”
“…” Hắn bất giác sờ lên má mình. Cô ấy tát đau thật…
Lồng ngực hắn thắt lại, hắn nhăn mày vì đau đớn. Trịnh Hy chính là liều thuốc độc đối với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trinh-tong-chong-co-muon-treo-tuong/2479111/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.