"Cái... Cái gì?" Trịnh Hy bàng hoàng "Anh nói cái gì?"
"Em... đang có thai." Hắn mím môi, không giấu cô nữa "Được 8 tuần rồi."
Trong đầu cô nổ cái ầm một cái. Gì cơ? Cô...mang thai? Đùa cô à? Sao lại mang thai được?
"Nói chuyện này sau đi." Phùng Doãn Kiệt thoáng sửng sốt rồi nhanh chóng trở lại trạng thái ban đầu "Kệ đi, mày làm sao làm. Đi ra khỏi chỗ này đã."
"Em nuốt tạm đi." Hắn lục trong túi quần một lọ thuốc nhỏ, đưa cho cô một viên.
"Cái gì?"
"Thuốc ngủ. Tạm ngăn em nôn nghén." Hắn cẩn thận nói, quan sát nét mặt của cô "Không có nước, em nuốt được không?"
"Em yên tâm đi, anh sẽ không làm gì em đâu.". Ngôn Tình Trọng Sinh
Trịnh Hy do dự một lát, cắn răng nuốt vào. Hắn bế cô lên, nhẹ giọng "Em cứ ngủ đi."
Việc còn lại cứ để hắn lo.
Cô bất mãn trừng mắt với hắn, dựa đầu vào vai hắn, tìm tư thế thoải mái, nhắm hờ mắt lại.
Hai người đàn ông tiếp tục di chuyển trong bóng đêm. Trịnh Hy dần rơi vào mê man, xung quanh cô là một màu tối đen.
[...]
Trịnh Hy không biết mình ngủ bao lâu, lúc tỉnh lại cô thấy người mình mỏi kinh khủng, không có chút sức lực nào.
Cô khẽ cử động ngón tay, chậm chạp mở mắt.
"Em tỉnh rồi?" Không ngoài dự đoán, người đầu tiên xuất hiện trước mặt cô là hắn.
Phùng Doãn Kha mừng rỡ "Em thấy sao rồi? Có mệt hay đau ở đâu không?"
Cô giơ tay lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trinh-tong-chong-co-muon-treo-tuong/2479093/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.