“Đồ ăn đơn xơ. Hôm nay trong nhà tôi không có đồ ăn nhiều. Cậu ăn tạm nhé.” Hàn Trình Quang có chút ngượng ngùng vì cho rằng Hứa ngôn Tâm lật xem mỳ vì đồ ăn quá đơn giản.
Khi vừa nuốt xong một sợi mỳ Hứa Ngôn tâm nghe vậy thì lập tức bỏ đũa xuống, mặt đầy cảm kích nhìnHàn trình quang. “ Không đơn giản, mì rất ngon, cám ơn anh,trình quang anh thự sự là người tốt “.
Bởi vì hai chữ Trình Quang kia mà Hàn trình quang thấy có chút Lâng lâng, rồi nhìn qua, chỉthấyHứa ngôn tâm đã ăn xong. Dù chỉ một chén mỳ, nhưng hàn trình quang vẫn nhìn ra động tác cầm đũa và tư thế ngồi của Hưa ngoont âm rất taonhã, cao quý. Nhất thời nhớ lại cảnh tượng đầu tiên khi nhìn thấy,khi đó Húa ngôn tâm ngồi trong nhà hàng cũng như bây giờ cứ như là vương tử vậy.
“Đợi đã, đợi đã,đay là cái gì? “ đột nhiên hàn trình quang nhướng mày nắm lấy cổ tay đangcầm đũa của HNT khiến HNt cảm thấy hoảng sợ,đôi đũa trên tay bị rơi xuống đất.
Cổ tay hNT có mấy vết hằn, chúng xanh tím, xưng đỏ.Hàn trình quang chỉ càn đoán chút cũng biết chúng có là do đâu, trong làng càng thêm lo sợ, không ngờ Hứa ngôn tâm lại bị bon ngườiđối đãi như thế.
“Bọn họ chói cậu có cần quá đáng như vậy không.” Sắc mặt HTQ có chút phẫnnộ, tay anh sờ lên những vết hằn kia có thể cảm nhận được chúng sâu bao nhiêu.
“ Bởi vì tôi phản kháng nên bọ chúng trới tôi lại.”Giọng nới có chút run rấy, HNT nhìn cổ tay mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trinh-quang-ngon-tam/115738/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.