Chương trước
Chương sau
Sáng ngày hôm sau. Trước cổng nhà ông Thái. Một bóng người quen thuộc vận bộ đồ tây màu trắng ngày xưa ấy đang mở cổng bước vào, tiếng âm thanh cửa sắt như in dấu tâm tư của một người xa nhà.

Bước về phía vườn hoa Sứ, đảo mắt nhìn vào thành đá ngày xưa, nơi mà mười mấy năm trước có đôi tình nhân trẻ đã ngồi và nói lời chia tay với nhau. Cảnh tượng ngày đó như hiện lên trước mắt Dũng, anh nhớ như in những lời nói của Nhạn khi đó nhưng anh không thể nào ngờ được rằng cô đã quên đi lời ước hẹn năm xưa.

Đưa tay vuốt ve những cánh hoa Sứ, Dũng thì thầm.

- Lâu lắm rồi mới gặp lại tụi bây. Có nhớ tao không?.

Một làn gió nhẹ thổi qua vườn hoa Sứ, khiến những cánh hoa đong đưa trong gió như đang reo vui mừng một người thân quen mới vừa trở về, vô tình làn gió ấy thổi những đám tro tàn của đêm hôm qua đến gần đôi chân Dũng.

Vẫn còn một mẫu nhựa vương chút máu khô chưa cháy hết. Anh cúi xuống nhặt lên xem xét.

- Gì thế nhỉ?. Hình như có ai đã đốt cái gì đó ở đây thì phải?. Đây là gì? Không lẽ là máu sao?!. – Dũng nheo mắt nhìn kỹ vết máu đã khô.

- Này!!. Anh làm gì đứng đó thừ người ra vậy?!. Vào nhà đi chứ. – Tiếng Lan gọi vọng từ ngoài vào.

Bị tiếng gọi của Lan làm cắt ngang dòng suy nghĩ, anh vội bỏ mẫu nhựa vào túi áo và bước ra khỏi vườn hoa Sứ. Vừa ngay lúc đó một âm thanh xa thẳm không biết từ đâu thì thầm vào đôi tai Dũng.

- Anh... đã ...trở về ...rồi!. – Giọng nói nửa như vui mừng nửa như buồn bã khiến Dũng chấn động tâm can.

Tim Dũng chợt rung động mạnh, anh quay phắt lại nhìn xung quanh. Vài khắc trôi qua để lại vô vàn nổi thất vọng, xung quanh hoàn toàn yên lặng như chưa hề có gì xảy ra. Mặt Dũng không giấu được nỗi buồn vô hạn.

- Mình nhớ cô ấy quá rồi, chỉ là ảo tưởng mà thôi! – Dũng chán nản quay đi.

Khi Dũng vừa đi khuất, từ trong vườn hoa Sứ nơi bị che khuất khỏi ánh mặt trời có một hình bóng lúc tỏ lúc mờ không biết đã xuất hiện ở đây từ khi nào. Chừng vài giây sau hình bóng ấy bỗng tan đi trong gió.

***

Vài giờ sau đó tại nhà xác bệnh viện huyện Long Mỹ. Dũng và Lan được một y tá nam đưa vào phòng nhận xác. Sau khi y tá nam mở tấm chăn che mặt nạn nhân cho cả hai người xem. Lan không khỏi bàng hoàng trước thi thể của mẹ chồng, cô xúc động lấy tay che miệng và có vẻ như muốn buồn nôn.

- Em ra ngoài trước đi, anh muốn ở với mẹ một lát!. – Dũng từ tốn.

Lan gật đầu không nói gì và lặng lẽ đi ra ngoài cùng với y tá nam để lại mình Dũng đứng bên xác bà Bích.

Dũng lặng lẽ nhìn mẹ, đôi vai rung lên khe khẽ, anh quỳ gối xuống nắm lấy bàn tay đã lạnh của bà Bích.

- Thưa mẹ! Con đã về. – Dũng thỏ thẻ. Anh áp má vào bàn tay của mẹ sụt sùi. – Tại sao lại như thế? Tại sao chứ?. Con chưa kịp mừng sinh nhật cho mẹ kia mà. Mẹ ơi! hu hu...!. Tại sao lại bỏ con ra đi như thế?.

Dũng đưa tay còn lại lên vuốt khẽ mái tóc xơ xác của bà Bích. Khuôn mặt Dũng trở nên đầy căm hờn.

- Con nhất định sẽ không tha thứ cho kẻ đã làm mẹ ra nông nổi này đâu! Mẹ hãy yên tâm mà nhắm mắt đi.

Để tay bà Bích lại vị trí cũ. Dũng lau nước mắt khẽ đứng dậy nhìn mặt bà Bích lần cuối rồi lặng lẽ quay lưng bước ra ngoài.

Vừa mở cửa bước ra ngoài, Dũng bắt gặp một toán cảnh sát khoảng bốn năm người đứng trước cửa. Một người trong nhóm cảnh sát bước tới hỏi Dũng.

- Xin lỗi! Anh có phải là Dũng con trai thứ ba của nạn nhân không?!.

- Phải! Là tôi đây! Có chuyện gì sao?!.

- Vậy xin mời anh về sở, chúng tôi có vài chuyện cần hỏi anh, mong anh vui lòng hợp tác cho!.

- Này các người có cần quá đáng như vậy không? – Lan lên tiếng phản đối. – Anh ấy chỉ vừa mới biết mẹ mình qua đời. Các người đâu cần phải gấp gáp như vậy?!.

- Xin lỗi mọi người, chúng tôi chỉ làm theo lệnh của cấp trên đưa xuống mà thôi!

- Không sao đâu! Tôi cũng muốn biết một số chuyện về vụ án của mẹ mình! Tôi sẽ đi với các anh.

- Nhưng...! – Lan bất ngờ trước hành động của Dũng.

- Em cứ vào thăm cha trước đi!. Anh có chuyện phải đi với họ, có gì anh sẽ vào thăm cha sau. – Nói xong Dũng quay lưng đi theo nhóm cảnh sát để lại mình Lan đang nhìn dõi theo.

***

Tại Cơ Quan Cảnh Sát Điều Tra Huyện Long Mỹ. Theo hướng dẫn của viên cảnh sát trẻ, Dũng đến trước cửa một căn phòng có tấm biển đề "Phòng Cảnh Sát Trưởng" trước mặt. Anh mở cửa bước vào, căn phòng có vẻ khá tối so với bên ngoài, có một bóng người đang ngồi sau bàn làm việc và quay hướng lưng ghế về phía anh. Dũng còn chưa biết nói gì thì...

- Anh cứ ngồi thoải mái đi! Không sao đâu!.

Dũng kéo ghế ngồi xuống, người vừa lên tiếng quay mặt lại đối diện với anh, hắn đưa tay bật chiếc đèn để bàn gần đó lên. Dũng trố mắt tỏ vẻ bất ngờ.

- Là anh sao? Tại sao anh lại ở đây?!.

- Tại sao tôi lại không thể ở đây?. – Tín mỉm cười tươi rói.

- Tôi thật sự không hiểu? – Dũng nheo mắt nhìn Tín.

- Không có gì là không thể cả Dũng àh!. – Tín từ tốn. Anh cười nhìn Dũng và tiếp tục nói. – Ngày trước khi gặp anh ở tỉnh thành, tôi chỉ là một viên trung úy bình thường không có gì đặc biệt cả. Thế mà bây giờ anh xem này, tôi đã là một thiếu tá rồi đấy!. Và tôi đang có một vụ án cực kỳ khó khăn ở đây, đáng buồn hơn là vụ án này lại có liên quan đến gia đình anh!.

- Không ngờ! Chỉ mới không gặp 5 năm thôi mà anh đã lên tới chức thiếu tá rồi! – Dũng gật đầu trả lời. – Tôi cứ nghĩ người mà mình sắp phải đối mặt là một tay cảnh sát trưởng già khó khăn chứ.

- Này! Anh bạn, anh định mỉa mai tôi đây hả! Anh dám chê tôi già sao?! – Tín ra vẻ nghiêm nghị nhìn Dũng chăm chú.

- Thôi mà! Anh tưởng tôi sợ hay sao mà hù dọa kiểu đó?. Chừng ấy năm mà anh vẫn không thay đổi nhỉ? – Dũng nhếch mép cười ngó lơ. – Mà sao anh biết họ là người nhà của tôi vậy? Có thể tiết lộ một chút được không?. – Dũng tò mò hỏi.

- Cũng chỉ là tình cờ thôi, tôi đang điều tra một số cái chết bí ẩn, những nạn nhân đã chết đều là thành viên trong nhà anh, và mới đây nhất là cái chết của mẹ anh. Trước đó tôi đã điều tra kỹ mọi lý lịch của mỗi người và thế là tôi có cái tên của anh, còn một điều khá ngộ nghĩnh là cả tỉnh Cần Thơ này chỉ có mỗi anh tên Nguyễn Lê Dũng mà thôi?.

- Thì ra là vậy, anh có vẻ thông minh ra đấy! – Dũng cười mỉm.

- Thôi! Chúng ta nên tập trung vào vấn đề chính đi. – Mặt Tín trở nên nghiêm trọng.

- Được! Nếu đôi bên đã là bạn với nhau thì anh cứ nói thẳng mọi vấn đề, không cần phải e dè đâu!. – Giọng Dũng trầm hẳn đi.

- Anh biết Nhạn chứ?.

- Có liên quan tới Nhạn sao? – Dũng trợn mắt nhìn Tín kinh ngạc.

- Rất tiếc phải trả lời với anh rằng có! Không những liên quan mà còn có thể cô ấy chính là thủ phạm gây ra hàng loạt cái chết bí ẩn.

Câu nói của Tín khiến Dũng bàng hoàng, anh đứng dậy níu lấy vai Tín và giục.

- Không thể nào? Làm sao anh biết được Nhạn chứ? Anh biết cô ấy đang ở đâu àh?! Hãy làm ơn nói tôi biết cô ấy bây giờ ở đâu?!.

- Ấy ấy!! Anh bình tĩnh đã, tôi chỉ nói là có thể thôi mà chứ có nói là chính cô ấy đâu. Với lại cô ấy bây giờ ở đâu chúng tôi còn chưa biết kia mà!. – Tín cố trấn tĩnh Dũng, anh không ngờ Dũng lại có phản ứng mạnh như vậy.

- Xin lỗi! Tôi hơi mất bình tĩnh. – Dũng từ tốn. – Có điều tôi không hiểu tại sao anh lại nghĩ rằng Nhạn có thể là hung thủ đã giết mẹ tôi? Anh có biết rằng cô ấy đã bỏ đi mười mấy năm rồi không? Tôi đã cố gắng tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không có tin tức gì? Mẹ cô ấy thì đã hóa điên, cô ấy dường như là biến mất khỏi thế gian vậy?.

- Dũng àh! Rất tiếc phải cho anh biết rằng cô ấy không hề bỏ đi! Điều này có lẽ anh phải đích thân hỏi lại người nhà của anh thì sẽ biết rõ hơn.

- Ý anh là sao? Cô ấy không hề bỏ đi àh! – Dũng ngơ ngác.

- Phải! Cô ấy không hề bỏ đi! – Tín gật đầu đáp lại.

- Tín àh!. Nếu xem tôi là bạn! Xin anh hãy cho tôi biết rằng chuyện gì đã xảy ra, tôi hoàn toàn không hiểu gì cả. – Ánh mắt Dũng tỏ vẻ khẩn trương.

Tín thở dài đứng dậy mồi điếu thuốc rồi quay lưng bước về phía cửa sổ đẩy tấm màn cửa ra để ánh sáng lọt vào căn phòng, kế đó anh gác tay thành cửa sổ nhìn những hoạt động đang diễn ra bên ngoài và nói.

- Nếu anh thật sự muốn nghe! Tôi sẽ nói rõ ràng hơn!.

.......

Thời gian không lâu sau đó.

- Tôi hiểu rồi! rất cảm ơn anh!. – Dũng từ tốn. – Và vì thế cho nên anh nghĩ Nhạn vẫn còn sống và đang gieo rắc nỗi kinh hoàng cho gia đình tôi?. Anh nghĩ tôi sẽ tin chuyện hoang đường này sao?.

- Anh không cần phải gắng gượng như vậy! Tôi biết trong lòng anh đang rất khó chịu và không dám tin đó là sự thật.

- Có là sự thật hay không thì tôi sẽ tự tìm hiểu. Rất cám ơn anh về cuộc nói chuyện vừa rồi!. – Nói xong Dũng quay lưng bước ra phía cửa.

- Khoan đã Dũng! – Tín lên tiếng.

- Còn chuyện gì nữa sao? – Dũng trả lời nhưng không hề quay lưng lại.

- Nếu đó là sự thật thì xin anh hãy giúp chúng tôi! Chúng tôi cần phải đưa vụ án này ra ánh sáng. Tôi biết là anh rất khó xử nhưng đừng để tình cảm làm lu mờ đi lý trí của mình.

- Còn gì nữa không? – Dũng gắt.

- Không! Anh có thể đi rồi!

Dũng mở cửa nhưng không bước ra, sau một thoáng suy nghĩ anh nói.

- Mong rằng đó không phải là sự thật như anh nói! Chào anh!.

Sau khi Dũng đi khỏi, chỉ còn Tín đứng lặng lẽ trong phòng. Rít nhẹ làn hơi thuốc anh thì thầm.

- Tại sao lại phải che giấu cảm xúc của mình chứ?. Đâu cần phải như thế, anh không thể chấp nhận được sự thật sao?. Tội nghiệp, không ngờ có kẻ còn đáng thương hơn mình. – Tín mỉm cười chua chát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.