Hung Tin
Không tệ, Trịnh Cán gật gù:
“ Chuyện đấy tạm để sau, lo chuyện hạn hán trước, ngoài cách cứu đói không có cách gì hay sao”
Lê Hữu Trác và các quan đều lắc đầu
“ Con người sao đấu lại trời”
Trịnh Cán cười:
“ Con người xác thực khó đấu với trời xanh, trời không đổ mưa không thể cưỡng cầu, nhưng vạn sự đều có phương pháp ứng biến. Cho nên tồn tại của tình hình hạn hán, xét đến cùng là ở chỗ nhu cầu cần nước của lúa mạch quá lớn, thiếu nước mưa, khó có thể trữ nước, vậy sao chúng ta không đổi sang trồng một loại thực vật không cần nhiều nước? Giống như cây xương rồng trong sa mạc, đại mạc khô hạn, nhưng trên đường đi xương rồng vẫn tươi tốt, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của tự nhiên.
Lê Quý Đôn trầm mặc hồi lâu nói:
- Chuyện này…bẩm hoàng thượng, chỉ là thực vật nông tác, chỉ có năm loại ngũ cốc hoa màu là kê, đậu, vừng, lúa mạch, lúa, hiện nay tất cả đã chịu ảnh hưởng của nạn hạn hán, sinh trưởng dị thường, có thể trông cậy vào cây nông nghiệp khác sao?
Trịnh Cán cười nói:
- Loại cây nông nghiệp thường thức xác thực không có, nhưng ta lại biết một loại cây nông nghiệp hiếm thấy, có sức chịu hạn hơn đậu nành, tiểu mạch, được Tư Nông Tự Thiếu Khanh trẫm mới bổ nhiệm mang về từ đại lục châu Mỹ xa xôi vạn dặm, ta gọi nó là khoai tây, có thể trồng rộng khắp, hơn nữa sản lượng cực cao. văn võ trong triều đều phát ra tiếng kinh hô. Vương Chính Đức trợn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trinh-nguyen-tranh-hung/457145/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.