* Tân Niên Hiệu*
Một tên thân binh chạy lại phía Hứa Thế Hanh, hô lớn,
“ Đại Soái, mau đi thôi, Lục Bàn Sơn không giữ được nữa rồi,”
Một tên khác lại hét”
“ Chỉ cần mang được vua tôi nhà Lê về Nam Ninh là chúng ta hoàn thành nhiệm vụ rồi”
Hứa Thế Hanh không nói gì cả, để mặc cho thân binh kéo đi, đây là lần thứ hai gã thất bại trong tay quân Việt. Trong một tòa hành dinh lớn ở Lục Bàn Sơn, Lê Hiển Tông đang nằm thoi thóp trên giường, bên cạnh hắn là công chúa Lê Ngọc Bình và một số tôn thất thân cận, nhưng không hiểu sao không thấy công chúa Lê Ngọc Hân ở đó, lúc này Lê Hiển Tông đã dần tỉnh lại đang ăn một bát cháo do Lê Ngọc Bình bón cho, năm nay lão đã hơn bảy mươi tuổi, bôn ba đường xa như vậy mà chỉ bị ốm đó là do ông trời còn thương lão, Đang khi Lê Hiển Tông sắp ăn xong thì Hứa Thế Hanh hoảng loạn chạy vào
“mau trốn thôi! Quân Việt đã giết vào trong thành rồi.”
Công chúa Ngọc Bình sợ đến hồn phi phách tán. Bát cháo trong tay “xoảng!” một tiếng rơi xuống đất vỡ tan.
Nơi này có một đường hầm thông ra ngoài thành. Hứa Thế Hanh dẫn theo gia quyến vua Lê cùng công chúa và mấy chục thị vệ trốn ra từ đường hầm. nhắm hướng núi phía đông chạy đi. Khoảng ba dặm phía đông chính là Thung lũng Hạ Lan, kéo dài hơn ngàn dặm. dưới thung lũng sâu hơn hai trăm trượng, nước chảy xiết, đúng vào mùa hạ. trong thung lũng sương mù mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trinh-nguyen-tranh-hung/457075/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.