Cao Lệ nghe vậy khẽ thở dài nói: “Dùng binh thì phải biết tướng, nếu đi trấn áp tạo phản, giết người để lập uy Tên Nguyễn Hoàng Thao kia không tồi, tên này đủ tàn nhẫn ra tay thẳng thừng, mỗi trận chiến đều cho quân mặc sức cuớp bóc, xem mạng người như sâu bọ. nhưng nếu đề tên này hành quân ngàn dặm đi tập kích giành quan ải thì chắc chắn là lầm người. Đại soái có thấy tên này dọc đường nào giết người cướp của. chặng đường đi hai ngày mà hắn phải mất đến bốn ngày ba đêm. Lúc đi qua một trấn hắn còn cho đồ thành hết một đêm. đề người như thế này liệu có thể giành được quan ải không? Hắn dọc đường gây không ít tội ác. lại làm chậm trễ thời gian hành quân, nhưng khi hắn phát hiện sắp bị nhỡ việc quân cơ bèn bất chấp tất cả phóng bạt mạng, thậm chí cả cho xích hầu đi tra thám dọc đường cũng không chờ nổi, người như thế này sao lại có thể không bại? Nếu đồi thành tướng Long Đình Lưu đi đoạt quan, thuộc hạ tin rằng kết quả sẽ hoàn toàn khác, lúc đó Quan Xuân Bá có ba đầu sáu tay cũng phải thua, Cho nên nói chúng ta thua là do bản thân mình, chứ không phải do bị địch đánh bại."
Cao lệ bài bàn phân tích,. Khiến Nguyễn Khắc Tuân vỗ mạnh bàn mắng lớn: “Hay cho tên Nguyễn Hoàng Thao, khốn kiếp nhà ngươi!?"
rồi hắn quay ra bảo với Cao Lệ,
“ Tiên sinh chắc hẳn có lương sách mời nói”
Nguyễn Khắc Tuân cũng có một ưu điểm lớn. đó là hắn rất chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trinh-nguyen-tranh-hung/457058/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.