Thái Nguyên nhuốm máu.
Một ngày vào trung tuần tháng bảy, nóng như thiêu như đốt, Trời còn chưa sáng hẳn, một đội kỵ binh xuyên qua một hạp cốc heo hút đi đến Thành Quán Điền chúng liều mạng thúc ngựa phóng thật nhanh, hẳn là quân tình khẩn cấp
Trong cái nóng đó,một tên lính hét to
“Đội trưởng, cứ thế này sợ là ngựa không chịu nổi!”
“Không được cũng phải được, Vương thượng hạ chỉ nhất định phải nhanh chóng tiến lên, không được chậm chễ”
“ Vâng”
Shoppe
Mấy tên lính phía sau gật đầu rồi lại vung roi vun vú thúc ngựa,. cả đám nhanh chóng biến mất trong hạp cốc, chỉ để lại một lớp bùi kéo theo phía sau….
Màn đêm bao trùm thành Quán Điền của trấn Ninh Sóc, ánh trăng lúc ẩn lúc hiện sau lớp mây bạc, chốc chốc xỏa từng sợi sáng nhạt xuống vạn vật, khiến tượng thể như thể được dát vàng
Lúc này, tiếng vó ngựa từ phương xa vọng lại; chỉ thấy một đội kỵ binh xuất hiện trên quan đạo từ xa xa đang tức tốc phóng lại gần cửa thành môn. Tướng quân đi đầu đang vẫy tay hô to: “Ta là tướng quân Lê Tư, có quân tình khẩn cấp cần phải gặp Trịnh Vĩnh Bình tướng quân.”
Trịnh Vĩnh Bình . bọn họ cố nhiên là biết rất rõ Lê Tư bèn cho mở cửa thành để cho đội kỵ binh này phòng vào thành Quán Điền.
……..
Lúc này trong tổng quản nha môn Trấn Ninh Sóng đóng tại phủ Thái Nguyên đèn vẫn sáng. Trấn Thủ Ninh Sóc, Ôn Thụy Anh cả đêm không ngủ. Việc Trịnh Tông động chân động tay với các trấn biên giới hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trinh-nguyen-tranh-hung/457045/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.