Tĩnh Tây Hạ tuần tháng 6 cho đến đầu tháng bảy năm Năm Cảnh Hưng bốn mươi hai, bộ máy chiến tranh của Bắc Đại Việt bắt đầu khởi động, Ngay hai mươi tám tháng sáu, Đại Việt Hoàng Đế Lê Hiên Tông ra chiếu chỉ phong cho Tuân Sinh Hầu Nguyễn Khắc Tuân làm Bắc Bình Đại Nguyên Soái, kiêm Trấn Thủ Lê Giang, đại tướng quân Nguyễn Quốc Tuấn làm phó tướng. Ngoài tám vạn người của Cao Bình, Quỳnh Nhai ra, còn từ Tuyên Quang và Ninh Sóc điều thêm sáu vạn quân, Đồng thời ra lệnh cho các bộ tộc gần biến giới giúp triều đình, . Lê Hiển Tông cũng hạ lệnh toàn quốc tham chiến. Đến hạ tuần tháng chín, khu vực Lệ Giang đã tập kết gần mười tám vạn quân Đại Việt, và đồng thời, lượng lớn lương thực được vận chuyển từ nội đia, vượt núi đến Lệ Giang. Chu Xuân Hán đã điều quân của bốn huyện và năm thôn ở dọc biên giới, cùng hai mươi vạn dân phu làm hậu viện; hai mươi vạn chiếc xe ngựa, xe bò lần lượt tham quân. Trên con đường sang Lệ Giang và Mân Giang, xe nối nhau dài hơn trăm dặm, chứa trên mình nào lương thực, cỏ khô, quân dụng phẩm, lều trại và đủ các loại vật tư Trong lúc quân Đại Việt tập kết tại khu vực Lệ Giang, Tổng Đốc Vân Quý Lý Thị Nghiêu cũng chuẩn bị Nghênh chiến. Lý tổng đốc một mặt sai xích hầu hỏa tốc tám trăm dặm về Bắc Kinh báo cáo, , một mặt khác vẫn điều tập binh lực của hai tỉnh Quý Châu, Quảng Tây, tổng cộng lên đến hàng chục vạn người, cùng bò dê chuyên chở,. Tập hợp tại bờ bắc sông Lệ Giang Lý Thị Nghiêu ban lệnh điều Đề Đốc Vân Nam Ô Đại Kinh, Tổng Binh Lương Triệu Long, Hứa Thế Hanh soái lãnh quân tiên phong đi trước nắm bắt tình hình. Đại chiến bùng nổ chỉ trong chớp mắt Cuối tháng 9 năm đó. Mùa đông đến sơm, hai bên Lệ Giang, gió bấc cuồn cuộn thổi, mưa giăng đầy trời cái rét cắt da cắt thịt. Tại một trấn nhỏ cách Lệ Giang vài chục dặm. Xuất hiện một đội xích hầu Đại Việt, đội quân này khoảng sáu mươi người, đang trên đường tuần tra thám thính. Đứng đầu là Hỏa Đình Phương. Một Doanh trưởng trẻ tuổi của Ninh Sóc, được Nguyễn Khắc Tuân để mắt đến, năm nay hắn mới hai mươi sáu tuổi, sắc mặt uy nghiêm, tay cầm một cây cung rất lớn, màu đỏ như máu, Sau lưng đeo chéo một cây thương được thiết kế hết cức tinh kỳ . hắn mới được Nguyễn Khắc Tuân thăng chức phó úy, Vì điều tra tình hình quân địch, mà hắn đã thám thính ở khu vực này mấy ngày rồi. Bây giờ đương chuẩn bị quay về báo cáo. Hắn vừa vẫy tay, sáu mươi tên kỵ binh lập tức quay đầu ngựa, men bờ sông đi về phía trước , tiến về trận doanh của Đại Việt Lần này Trấn Ninh Sóc chi viện cho chiến dịch Lưỡng Quảng gồm gần ba vạn người dưới sự chỉ huy của tướng Nông Quốc Hưng, toàn quân tinh nhuệ. Gồm có hai ngàn bộ binh trọng giáp năm trăm binh Xích Hầu Doanh, một vạn năm ngàn kỵ binh, năm trăm tượng binh, còn lại đều là bộ binh cơ bản, , Trong lêu lớn của Đại quân Ninh Sóc, Nông Quốc Thư hỏi Hỏa Đình Phương, - Tình hình thế nào rồi Shoppe Hỏa Đình Phương thì hành quân lễ rồi nói: “Bẩm tướng quân, Bọn thuộc hạ chưa trong ba mươi dặm quanh đây, khoog hề thấy bóng dáng quân Thanh, thế nhưng lại thấy rất nhiều đoàn vận lương đi về phía bắc, thuốc hạ đoán chứng, đại bản doanh của bọn chúng nằm đầu đó gần trấn Long Vương, phía bên kia Lệ Giang, cách nơi này của chúng ta chừng năm mươi dặm Nông Quốc Hưng gật đầu: “Khá lắm tiểu tử! có tin tức này là đủ rồi, không có ba ngày bọn chúng không thể đến đây được, hèn chi Nguyễn đại tướng quân xem trọng ngươi thế!” Hỏa Đình Phương chấp tay cười nói: “Thuộc hạ vẫn mong Nông soái chỉ dạy” Đại Việt và Trung Hoa đã có cả ngàn năm xung đột, chí ít thì Trung Hoa thắng phần nhiều hơn, cho nên Lý Thị Nghiêu vẫn có phần coi thường Đại Việt, lần trước để Nguyễn Khắc Tuân, chiếm mất Tĩnh Tây và một số vùng đất khác, lão đổ cho mình đang bận chống lại cuộc phản động của người Miêu, lần này với lực lương quân sự hùng hậu, lão cho rằng chẳng chóng thì chày, quân đội Đại Việt sẽ phải cuốn xéo, Nhưng có vẻ lão đã quên mất Sau khi chiếm lĩnh được Trung Nguyên, Nhà Thanh bố trí Bát Kỳ Mãn Châu làm quân đồn trú tại các địa phương để ngăn chặn sự nổi dậy của dân chúng. Điều này đẩy nhanh quá trình Hán hóa, và chỉ sau mấy chục năm hòa bình và hiếm khi thao luyện trên chiến trường, Bát Kỳ Mãn Châu dần mất đi khả năng chiến đấu. Hơn nữa Quân Bát Kỳ thực hiện chế độ cha truyền con nối, cả nhà đời đời nối nhau tham gia quân ngũ, cha là lính Bát Kỳ thì các con trai cũng sẽ là lính Bát Kỳ, không tuyển thêm người ngoài. Vì thế, một đứa trẻ sơ sinh cũng đã là một người lính Bát Kỳ và được trả lương, dẫu rằng sau này lớn lên nó chẳng hề được huấn luyện quân sự và chẳng biết gì về việc tác chiến. Qua mấy thế hệ không gặp chiến tranh, tinh thần thượng võ trong các gia tộc quân nhân dần giảm sút, con cháu phải lo mưu sinh nên trình độ huấn luyện, tinh thần chiến đấu cũng ngày càng kém đi so với cha ông. Ngoài ra, do sinh đẻ thời đó khó kiểm soát nên nhân khẩu của Bát Kỳ ngày càng tăng, bộ máy ngày càng cồng kềnh, chi phí lương bổng ngày càng nhiều lên khiến chi phí cho huấn luyện, mua sắm vũ khí ngày càng ít đi. Mặt khác, lương bổng quá thấp khiến việc tuyển mộ khó khăn và tạo ra hiện tượng lính ma, lính kiểng, việc chạy chức, chạy quyền các chức vụ chỉ huy trong Lục Doanh đã xảy ra. Vì vậy phẩm chất tướng lãnh xuống thấp và nạn lính ma tăng cao. Các binh sĩ và chỉ huy đều không quan tâm tới việc huấn luyện mà chỉ chăm chú vào việc kiếm tiền. Quân Bát Kỳ vẫn duy trì trang bị, lối huấn luyện giống như hồi giữa thế kỷ 17. Với sự tiến bộ của khoa học công nghệ, súng cầm tay và đại bác dần trở nên phổ biến, nhưng quân Bát Kỳ vẫn tiếp tục duy trì chiến thuật kỵ binh và bắn cung như trước kia. Đến đầu thế kỷ 19 thì trang bị, chiến thuật của quân Bát kỳ đã trở nên lạc hậu, thậm chí còn kém hơn so với quân đội một số nước láng giềng chứ chưa nói tới quân đội các nước tư bản tiên tiến ở châu Âu. Lúc này khả năng đánh thắng được quân đội của Đại Việt thường xuyên giao chiến với nhau đã là chuyện xa vời, Trịnh Tông không hổ là một người mưu lược, mặc dù sống ở thời đại này, nhưng hắn cũng không kém gì Trịnh Cán, hắn nhận ra sự suy yếu của Đại thanh, nên mới nhân cơ hội này ý đồ mở rộng sự ảnh hưởng về phương bắc, để làm đối trọng với người anh em Trịnh Cán của mình ở phương nam Trận chiến lần này, Lý Thị Nghiêu vẫn theo nếp cả, y vẫn điều động bát kỳ quân, xem lẫn với lục doanh người Hán làm lực lượng chính, chia thành ba đường tập trung phòng thủ dọc bở bắc của Lệ Giang, ……… Theo lệnh của Nông Quốc Sơn, trước hết chiếm cứ đám thôn trấn phía trước hai mươi dặm, nhằm dọn đường cho đại quân vượt sông, tạ i một trấn nhỏ phía tây đại doanh, Hỏa Đình Phương dẫn đầu Xích Hầu Doanh, đang bao vậy một ngôi làng nhỏ có tên là Lưu Gia thôn thì một đám nam phụ lão ấu chạy ra, quỳ xuống. Hỏa Đình Phương , lập tức dừng lại quát hỏi
- Có chuyện gì Một lão già khóc lóc nói: - Đại nhân, xin hãy cứu chúng tôi, Nhận ra khẩu âm của Đại Việt, Hỏa Đình Phương liền nhảy xuống - Lão bá là người Việt ư “Đại nhân, thảo dân mười năm trước sống ở Tụ Long, năm xưa quân Thanh tràn qua người trong toàn thành đều bị bắt đi. Đến đây là nô lệ, có rất nhiều cô gái trẻ đẹp đã bị bọn chúng giày xéo, con gái của thảo dân cũng bị chúng mang ra làm nhục, chúng tôi,,,, “Đừng nói nừa!” Hoa Đình Phương xiết chặt cây cung trong tay, lửa giận trong mắt hắn nhấp nháy. Hắn vẫy tay với thân binh rồi nói: - Không phải sợ, bọn ta sẽ đưa mọi người đi Mười mấy cô gái trả nghe vậy đều bật khóc người gào khóc đứng lên, mọi người bỗng chốc đều bật khóc cả lên. Biết bao nhiêu nãm bị tra tấn đau khổ, bao nhiêu năm nhớ đến người thân. Các nàng đã tuyệt vọng, các nàng đau khổ chờ đợi cái chết đến gần. Nhưng khoảnh khắc này, một cánh quân Việt, một cánh quân đội của bản thân họ đột nhiên đi đến bên cạnh. Hỏa Đình Phương an bài đám người này xong rồi thao cây thương trên lưng xuống “ Giết hết bọn chúng” hắn thoắt cái ngầng đầu, hung tợn nhìn vào thôn trang, vốn chỉ muốn đuổi các ngươi về bờ bắc, nhân cơ hội cho thám báo trà trộn vào Tĩnh Tây, nhưng lão tử không cần nữa, . hắn chống cây thương xuống đất, gằn giọng “Giết sạch bọn chúng, cứu lấy đồng bào của chúng ta” hơn năm trăm binh sỹ, gào thét rút hoành đao ra, rống giận hướng phía trướng lao tới trong mắt họ tràn ngập thù hận, cướp đất đai lại còn bắt đông bào chúng ta làm nô lệ, các ngươi hôm nay đều phải chết Đám người trong thôn đang di tản theo lệnh quân Việt thì bỗng nhiên phát hiện quân Việt bất ngờ giết tới. Bọn họ hoảng sợ vạn phần, vội xoay người chạy trốn, nhưng chưa chạy được bao xa, đã bị hai mưa tên lang nha bay đến cắm vào sau lưng. Một đám thanh niên trong thôn định liều chết tiến lên, nhưng bị một đám quân Việt nhào đến, đầu người bị chặt bay. Người già trẻ nhỏ, tất cả gần một trăm người trong thồn đều bị giết sạch.
Hỏa Đình Phương quát hơn: - tiến lên, lục soát kỹ cho ta, nếu để cho một người trốn thoát, ta sẽ chém đầu các ngươi Chiều xuống Lão giả lúc nãy được dẫn đến cùng với một tên thân binh hắn nói “ Bẩm tướng quân, đám người đã được an bài ổn thỏa, ông lão này nói có tin tức về thành Tĩnh Tây, ở bên kia sông” Nghe vậy mắt Hỏa Đình Phương sáng lên, đây chính là tin tức mà đại quân cần, hắn vôi nói: - Lão bá mau nói Lão già vừa khóc vừa nói “Tướng quân, lão đã bị bắt đến nơi này có gần mười năm đã có mười mấy lần bị đến Tĩnh Tây Thành làm phục dịch, tháng trước, lão chính là đi cùng chủ nhân một lần, áp tải hàng hóa, Trong thành Tĩnh Tây có rất nhiều lương thực, chí ít cũng có mười kho lương lớn, có thể nói nơi này chính là trọng điểm phòng thủ, bởi vì từ Tĩnh Tây theo cả hai đường thủy bộ, đều có thể đi qua rất nhiều thành trấn lớn, hơn nữa, con đường lớn duy nhất đến Nam Ninh phải đi qua đây,, Hỏa Đình Phương nhìn Nông Quốc Sơn Nông Quốc Sơn suy nghĩ một lát lại hỏi “lão bá có biết quân đội đồn trú trong thành không” “Cái này” Lão già ngập ngừng một lát rồi nói: “ Lão chỉ là nô lệ, vào thành cũng chỉ làm việc, không được đi lại tự do, nhưng có lần lão nghe chủ nhân của lão nói, quân đội của Tĩnh Tây là Bát Kỳ quân nên không nhiều lắm, khoảng chừng vài ngàn người, “ thế nhưng Cách đó không xa là quân Hán có vài vạn phủ binh, Nông Quốc Sơn đi đi lại lại, điều mà hắn trước giờ lo lắng e là sắp trở thành sự thật, đó chính là hắn làm sao im lặng vượt sống đánh thành Tĩnh Tây, trước khi quân chủ lực của Lý Thị Nghiê tới. ? Phía bắc Lệ Giang đều có trọng binh đóng giữ, bọn họ căn bản là không thể vòng qua mà không bị phát hiện đang vượt sông mà phát hiện, đại quân sẽ không thể an toàn mà rút lui được. hơn nữa, Lý Thị Nghiêu, có thủy quân nhưng hắn lại không mang được thủy quân sang đây, chỉ cần một chi thủy quân của bọn chúng liên tục đi lại trên sông, muốn qua sông là không có cách nào, liệu bọn chúng có làm ra sơ hở, lần này Nguyễn Khắc Tuân tướng quân giao cho nông Quốc Sơn hắn phải chiếm được thành Long Châu, để làm bàn đạp mở rộng chiếm lĩnh, về phía bắc, nhân cơ hội nhà Thanh suy yếu, mở rộng cương thổ. Nếu như trận này thất bại, danh tiếng một đời của hắn sẽ trôi theo dòng nước Nghĩ đến đây, Nông Quốc SƠn vẫy tay gọi Hỏa Đình Phương nói “ Ngươi đi cùng với Ma Thanh tướng quân mỗi người dẫn hai người đi tra xét tình hình. Nhớ kỹ, bất luận như thế nào không thể để cho người hán phát hiện hành tung của chúng ta, cho dù là bình dân bình thường cũng không được. Nếu sơ suất bị phát hiện, hãy giết chết hết tất cả nhừng người ở gần đó, bất kể nam nữ lão ấu, không sót người nào, nếu có thể trà trộn và Tĩnh Tây càng tốt, nếu bị bắt ta tin các ngươi biết phỉa làm thế nào” “Thuộc hạ tuân mệnh!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]