Trời đã dần dần sáng tỏ
Trước cửa hành cung là một canht tượng thê thảmtoàn bộ mặt đất loang lổ mọt máu đỏ tươi, có những nơi máu đã đông đặc lại thành tững bãi, dưới tường thành, cổng hành cung và hai bên sườn núi thi thể chất đống. khắp nơi là những mảnh thi thể, tay chụt, chân đứt, tiếng rên rỉ huyên náo cả một vùng, từng đám khói đen vẫn bốc lên, một trân chiến hơn bốn canh giờ, dùng đầu gối cũng có thể nghĩ được đổ khốc liệt của nó. Tin tức Trịnh Sâm băng hà cũng đã được truyền trong cao tầng đám tướng lĩnh ở đây, nhưng vì phòng biến loạn, Hoàng Đình Bảo đã ra nghiêm lệnh giữu bí mật.
Đám quân cứu viện đều đang gấp rút dọn dẹp chiến trường, cấp cứu cho binh lính bị thương, còn những kẻ địch, dù bị thương hay không cũng đều nhất loạt một đao chém chết. cai này không phải là máu lạnh, mà là lẽ thường của thời xưa, tội gì cũng có thể tha thứ, duy chỉ có mưu phản là chết không thể nghi ngờ. Từng tốp từng tốp quân Trịnh đang khiêng những cái xác quân phản loạn, ném xuống một hố chôn tập thể không lồ, mùi máu tanh không ngớt bay lên nồng nặc. trên đại môn, Trịnh Cán nằm trong lòng Tuyên Phi Đặng Thị Huệ nhìn khung cảnh tang thương trước mắt rồi thở một hơi thật dài,
-Chiến tranh bằng vũ khí lạnh quả thật vô cùng đáng sợ/
Đặng Thị Huệ thấy con mình run rẩy, lại tượng hắn sợ hãi vội che mắt hắn rồi nói:
-Là bổn cung sơ xuất, con à chúng ta đi xuống thôi.
Trịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trinh-nguyen-tranh-hung/456959/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.